Lục Chấp và chị anh giống nhau như đúc, đều phóng khoáng và hào sảng. Gặp tôi, việc đầu tiên chị ấy làm là sai Lục Chấp xách đồ, rồi dẫn tôi đi dạo khắp khu mua sắm hàng hiệu xa xỉ. Chị ấy kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện về Lục Chấp hồi nhỏ.
Tôi chợt nhận ra mình đã quên hỏi Lục Chấp về chuyện thích thầm.
Về đến nhà, Lục Chấp lại ghen: “Lần sau đừng đi chơi với chị ấy nhiều, anh không nắm tay em được.”
Tôi bật cười, nhớ lại lời chị anh nói, lê dép chạy vào phòng khách. “Từ từ đã nào, em còn quà cho anh, thứ mà đàn ông các anh đều thích.”
Lục Chấp lững thững đi theo sau, mắt sáng lên. “Quà gì thế?”
Tôi lục lọi trong túi, dưới ánh nhìn mong đợi của anh, rồi lôi ra một con Ultraman đồ chơi.
Khuôn mặt Lục Chấp méo xệch. “Chỉ có thế?”
“Anh không thích à?” Tôi liếc xuống dưới. “Thế sao anh lại thích mặc quần lót Ultraman?”
Lục Chấp: “…”
Bị đả kích nặng nề, anh lắp bắp thanh minh: “Đó là… tai nạn!”
Tôi chỉ “ồ” lên một tiếng.
“Thật đấy! Anh cũng không thích lắm. Hôm nay anh không mặc mà.” Anh vội vàng kéo quần xuống.
Tôi không nhịn được cười. Anh dỗi, cù tôi. Tôi giơ tay ngăn lại, không trêu anh nữa. Kéo anh ngồi xuống sofa.
“Nói chuyện nghiêm túc nào. Anh thích thầm em từ khi nào vậy?”
Lục Chấp lại ngại ngùng, một người đàn ông cao hơn mét tám mà e ấp, thật đáng yêu làm sao.
“Năm nhất, em biểu diễn ballet trong lễ khai giảng, giống hệt một tiên nữ. Lúc đó anh đã để ý đến em rồi.”
“Anh luôn cố gắng thu hút sự chú ý của em. Không ngờ Hạ Đường của anh chỉ quan tâm đến học hành. Người khác thấy anh đẹp trai thì sáng mắt lên, còn em thì chỉ nghĩ đến từ vựng.”
Bỗng nhiên tôi nhớ ra một chuyện. “Hình như em gặp anh một lần rồi thì phải.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Hồi ấy, tôi vừa bước ra khỏi thư viện, từ chối lời tỏ tình của một anh sinh viên thể thao, thì bắt gặp bóng dáng anh dưới tán cây. Balenciaga, kính đen, khóc lóc như chàng ngốc. Lúc đó, tôi cứ nghĩ anh thất tình. Giờ ngẫm lại, chàng ngốc ấy chẳng phải Lục Chấp sao?
“Lúc đó anh có đẹp trai không?”
Tôi khẽ cười, không nỡ trêu anh.
Anh ôm tôi, giọng nói rộn ràng: “Em không biết đâu, lúc em ôm anh ở ga tàu, anh suýt chết! Thật đấy! Tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng.”
Tôi hừ nhẹ: “Thấy đẹp là thích, nông cạn.”
Anh véo eo tôi: “Em chẳng phải cũng vậy sao?”
Tôi nhớ lại màn nhầm lẫn tai hại của mình. Ừ, đúng là chẳng hơn gì anh.
“Em cũng nói cho anh một bí mật.” Tôi ngồi trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ: “Em có một hệ thống. Nó bảo nếu em làm điểm rung động của anh đạt 100, em sẽ được một triệu. Giờ thì nó tối đa rồi đấy.”
Anh cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả vào tôi. Tôi hơi lùi lại, sao anh chẳng có phản ứng gì vậy? Lục Chấp “wow” một tiếng, như thể đang diễn kịch cùng tôi.
“Em may mắn thật đấy. Vừa được một triệu, lại vừa có anh người yêu hoàn hảo.”
Ừ, đúng là may. Những người cùng tần số, giống như một món quà bất ngờ. Mỗi ngày bên Lục Chấp, đều đáng để mong chờ.
Đánh giá truyện
Đánh giá của bạn:
Vui lòng điền ID đăng nhập hoặc địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.
Vui lòng đăng nhập để tiếp tục
Bình luận về Chương 6