Truyện Ngắn
Tôi rất tốt bụng. Đang làm nhiệm vụ, tôi còn cứu được một con mèo hoang, tiện tay đưa nó đi triệt sản luôn.
Ba năm sau, hệ thống của tôi xách con mèo đồi mồi đến trước mặt tôi.
Hệ thống: “Ký chủ, tôi tìm được nữ chính rồi, còn nam chính đâu? Tôi nhớ đã quăng anh ta trước mặt cô rồi mà.”
Tôi cười gượng gạo: “Cậu thử nghĩ xem, truyện ngôn tình mà thành bách hợp, thì qua kiểm duyệt được chứ?”
Hệ thống: “?”
Mời đồng nghiệp đi quẩy ở quán bar, phát hiện số dư không đủ, trong lúc cấp bách tôi bước đến chỗ ngồi của một anh chàng đẹp trai: "Giúp tôi thanh toán, lát nữa tôi chuyển khoản lại cho anh."
Anh chàng đẹp trai giả vờ lạnh lùng: "Cô này, chúng ta quen nhau à?"
Tôi giật lấy ly rượu trong tay anh: "Không quen, nhưng hỏi vệ sĩ của anh xem, đã làm phiền tôi bao nhiêu lần rồi?"
"Chẳng lẽ không thể có qua có lại à?"
Anh chàng đẹp trai vẻ mặt khó hiểu, anh vệ sĩ bên cạnh thì đưa tay che mặt: "Cậu chủ, đúng là vậy. Mỗi lần cậu say rượu đều không cho ai đến gần, chỉ có cô ấy là ngoại lệ."
"Để đưa cậu về nhà, tôi thật sự đã gọi cho cô ấy vài lần, nhờ cô ấy giúp đỡ."
Tôi, một sinh viên nghèo, mang trong mình lòng biết ơn sâu nặng với gia đình Yến Hứa vì đã chắp cánh ước mơ đại học cho tôi. Vừa đặt chân vào trường, tôi vội vàng tìm Yến Hứa để nói lời cảm ơn, nào ngờ anh ta lại khinh thường hoàn cảnh của tôi.
Hôm ấy, anh ta hất mặt về phía chàng trai đứng cạnh, thản nhiên nói: "Nhầm người rồi, đây mới là Yến Hứa."
Ngây ngô tin là thật, tôi cứ ngỡ anh chàng ấy là Yến Hứa mà gửi lời cảm ơn chân thành.
Một tháng sau, Yến Hứa bất ngờ tìm đến, buông lời đề nghị: "Làm bạn gái anh, coi như là trả ơn đi."
Người đáp lại anh ta là anh bạn nọ: "Hoan Hoan trả ơn xong rồi."
"Bao giờ, sao tao không biết?"
"Vừa xong, kêu khàn cả giọng rồi, nghe hay chết đi được."
Lúc bố mẹ tìm thấy tôi, tôi đang ngồi bên lề đường xem bói dạo.
"Ba năm tới đừng lấy chồng, nếu không lận đận."
Họ đứng chôn chân như trời trồng, mặt mày ngơ ngác, chắc không ngờ tôi lại làm cái nghề này. Cuối cùng, Tống Thanh Diệu khịt mũi cười khẩy.
Tôi liếc xéo cậu rồi hỏi: "Bói không chuẩn không lấy tiền, xem thử một quẻ không?"
Mẹ Tống nước mắt ngắn dài: "Con ơi, mẹ là mẹ ruột của con đây, về nhà với mẹ đi."
Tôi nhìn họ, trong đầu bỗng hiện lên mấy chữ: "Âm khí nặng, sống không thọ."
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm.
Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.
Để được ly hôn, “tôi” bày đủ trò, hù dọa đủ kiểu, đến cả dọa chết cũng làm rồi.
Anh đau khổ: "Anh ký. Em đừng làm chuyện dại dột."
Tôi xé vụn thoả thuận ly hôn, rụt rè đưa tay ngoéo tay anh. "Nếu em nói, người trước đây không phải là em, anh... tin không?"
Anh sững sờ, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Anh cứ tưởng... em hận anh vì ép cưới..."
"Anh đã nghĩ... có lẽ... em cũng không cần anh nữa..."
Bảy năm sau ngày kết hôn, tôi phát hiện chồng mình có người khác.
Mang trong mình đứa con bé bỏng, tôi quyết định đến tận nơi để xem người phụ nữ kia là ai.
Cánh cửa bật mở, trên sàn nhà là một đống quần áo nằm ngổn ngang cùng hai bộ da người.
Một bộ là của phụ nữ.
Và một bộ, là của chồng tôi.
Tôi chỉ định đến bắt gian.
Vậy mà giờ đây, nỗi sợ hãi dâng trào khiến tôi ngỡ như đứa bé trong bụng cũng muốn chui ra ngoài!
Công ty có phú nhị đại mới tới, vừa lúc mọi người xúm xít quanh cậu ta, thực tập sinh kế bên huých nhẹ vào tay tôi.
“Chị ơi, kể chị nghe chuyện này, thiệt ra em mới là người thừa kế của Tập đoàn Lâm Thị đó.”
Nhìn đầu tóc úp nồi với cặp mắt ngây ngô, tôi bật cười.
“Nói dóc, trừ khi sang cho chị căn nhà.”
Cậu tóc úp nồi im thin thít, quay qua lật đật mở ngăn kéo, lôi ra xấp sổ đỏ dày cộm, rồi ngước lên hỏi tôi với giọng chân thành: “Chị muốn căn nào?”
Sau khi nhắm mắt xuôi tay một cách bình yên, tôi bỗng trùng sinh về thời đại học. Trần Cực đang ở ngay trước mặt. Theo thói quen, tôi nhào tới, ôm chầm lấy anh, chu môi đòi hôn: "Chào buổi sáng, chồng yêu."
Rồi tôi sững người. Cơ thể Trần Cực cứng đờ như tượng đá.
Thôi rồi! Lúc này, tôi và Trần Cực còn là kẻ thù không đội trời chung. Mà phải nói là kiểu hận không thể tiễn đối phương lên đường luôn ấy chứ!
Năm lên sáu, ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân trút hơi thở cuối cùng, gương mặt đầy oán hận và đau đớn.
Hôm ấy, phụ thân nạp thiếp, tổ mẫu sai toàn bộ nha hoàn đi giúp việc, trong phòng chẳng còn ai.
Sợ mẫu thân lạnh lẽo, ta leo lên giường, ôm thi thể mẫu thân suốt đêm.
Sáng hôm sau, mắt còn ngái ngủ, ta đã thấy phụ thân hớt hải chạy đến, y phục xộc xệch, người nồng nặc mùi hương.
Ông đứng ngoài cửa, thần sắc hoảng hốt, không dám bước vào.
Ta lồm cồm bò xuống giường, đi đến trước mặt phụ thân, bảo ông quỳ xuống, rồi giáng cho ông một cái tát.
Từ đó về sau, người ta đồn rằng ta điên rồi.
Tôi và cậu em trai hoán đổi linh hồn cho nhau. Đang nằm ươn người trên giường cậu em thì bỗng có một cậu đẹp trai chung phòng đi tới, ánh mắt tò mò nhìn tôi rồi hỏi: "Chị gái cậu thích kiểu con trai như thế nào?"
Tôi bèn nhích mông ra mép giường, bật mí với giọng điệu đầy bí ẩn: "Cậu lại đây nằm đi, rồi tôi nói nhỏ cho cậu nghe."
Trong danh sách bạn bè của tôi có một anh chàng rất thích khoe thân.
Anh ta hay đăng mấy tấm ảnh chụp khoe cơ bắp với gương.
Hồi đầu tôi chẳng biết đây là gã sở khanh nào đang đi “giăng lưới bắt cá”.
Mãi sau này tôi mới biết rằng, bài đăng của anh ta chỉ hiển thị với mình tôi.
Bạn cùng phòng lừa tôi về quê, hóa ra là cưới ma cho anh trai của cô ta.
Tối hôm đó, hồn ma anh trai của cô ta bị Hắc Bạch Vô Thường đánh cho te tua, Thập Điện Diêm La còn dọa bới cả mồ mả tổ tiên nhà cô ta lên nữa.
Đám ma quỷ tức giận gào lên: "Nương nương của bọn ta mà chúng mày cũng dám mơ tưởng hả?!"
À mà tôi quên chưa giới thiệu, tân nương của Quỷ Vương chính là tôi đây.
Tuyết phủ trắng xóa cả làng. Tôi ra đuổi gà, chân trượt, thế nào lại ngã tới tận cửa nhà trúc mã mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu.
"Này, không phải cậu nói nếu năm nay cả hai đứa mình đều ế thì sẽ dắt nhau về ăn Tết cùng gia đình sao?"
Cậu ta ngớ người ra: "Tôi... tôi dắt bạn gái về rồi."
Nghe xong, trong lòng tôi cứ như có cái gì vỡ tan ra, nhói buốt.
Tối đến, tôi gọi cho sếp. "Anh có thể giả làm bạn trai, về quê ăn Tết với tôi được không?"
Lệ Bắc Thần: "Ừ, tiện đường."
Thế là anh bay cả đêm, chuyển sang tàu cao tốc, rồi lại xe khách, cuối cùng là xe lừa mới đến được trấn trên.
"Fendy, tôi đây."
Tôi lí nhí: "Đợi tôi chút, tôi nhờ thím Ba chạy xe ba gác ra đón anh. À, khi nào ở trong làng thì gọi tôi là Lưu Phân Đệ nhé."
Mẹ tôi, bồ nhí an phận nhất cái Hải Thị này, đã dạy tôi từ tấm bé: "Phận con riêng, sống cúi mặt, đừng mơ tưởng gì đến của cải của chị gái."
Nghe theo lời dạy ấy, tôi ngậm đắng nuốt cay nhìn người mình yêu thương trở thành của chị, càng không dám nghĩ đến gia sản, cuối cùng bị đẩy cho lão già tàn nhẫn. Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, tôi mới biết mình chính là thiên kim thật.
Trời cao cho tôi sống lại. Lần này, tôi sẽ không cam chịu số phận nữa.
Tôi leo lên giường của bạn trai chị gái, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng. Hãy chờ xem, tôi sẽ khiến bọn họ phải trả giá!
Duyên nợ của tôi và Cố Bắc Thần, bắt đầu từ thuở bé thơ.
Bảy tuổi, tôi liều mình cứu anh ta khỏi bọn bắt cóc, đánh đổi bằng giọng nói ngọng nghịu suốt bao năm. Vậy mà anh ta, cùng đám bạn bè, nhẫn tâm cười cợt, dè bỉu tôi.
"Ai thèm lấy đứa nói lắp!"
"Hôn ước trẻ con, vứt!"
Tôi âm thầm rút lui khỏi thế giới của Cố Bắc Thần, chuyên tâm học hành, thi đỗ vào ngành y hàng không, trở thành bông hoa sáng nhất nơi ấy. Ấy vậy mà anh ta vẫn không buông tha, buông lời cay nghiệt: "Đứa nói lắp thì làm được trò trống gì?"
Cho đến một ngày, video quảng bá tôi quay cùng chàng phi công điển trai nhất hãng hàng không gây sốt khắp mạng xã hội. Trong video, tôi tự tin, rạng rỡ, giọng nói lưu loát. Bên cạnh tôi là anh, ánh mắt chan chứa yêu thương, trìu mến.
Tối hôm đó, tôi đăng ảnh chụp chung với anh, công khai: "Đã ở bên chàng trai mình thầm thương từ năm 17 tuổi".
Lần này, đến lượt Cố Bắc Thần như ngồi trên đống lửa: "Thẩm Thính Hạ, đừng quên chúng ta có hôn ước".
Đáp lại anh ta là giọng cười trầm ấm của người đàn ông bên cạnh tôi: "Hôn ước thì đã sao? Anh hối hận à? Gọi điện cho bạn gái tôi lúc nửa đêm, anh không sao chứ?"
Tôi và bạn thân cùng xuyên sách cứu vớt nam phụ.
Cả hai đang bụng mang dạ chửa, chờ đến ngày hốt bạc thì bỗng dưng trời giáng tai ương.
Chồng của bạn thân, Thái tử gia u ám, hoá ra lại lén lút nuôi chim hoàng yến bên ngoài. Còn chồng tôi, Phật tử giới kinh đô, thì trong lòng vẫn cứ vương vấn bạch nguyệt quang.
Hai ả đó còn hợp tác, kéo nhau đến tận cửa livestream chửi rủa chúng tôi.
Bạn thân: “Đánh không?”
Tôi: “Mày đánh thì tao đánh!”
Đánh thì sướng thật đấy, nhưng đến nửa đêm thì bắt đầu xoa đầu gãi tai, lo ngay ngáy sợ bị trả thù.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định giả chết chuồn khỏi thế giới đó, ôm theo mớ tiền thưởng kếch xù, tha hồ ăn chơi nhảy múa, sống cuộc đời phóng túng.
Ai dè hưởng thụ chưa được hai năm, bạn thân đang nằm ườn trên múi bụng của anh mẫu nam cao mét tám lăm thì bị Thái tử gia tóm sống.
Còn tôi thì bị anh Phật tử dồn vào chân tường.
Tôi và bạn thân: “Hệ thống, mày chơi bẩn thế!!!”