Truyện Ngắn
Mời đồng nghiệp đi quẩy ở quán bar, phát hiện số dư không đủ, trong lúc cấp bách tôi bước đến chỗ ngồi của một anh chàng đẹp trai: "Giúp tôi thanh toán, lát nữa tôi chuyển khoản lại cho anh."
Anh chàng đẹp trai giả vờ lạnh lùng: "Cô này, chúng ta quen nhau à?"
Tôi giật lấy ly rượu trong tay anh: "Không quen, nhưng hỏi vệ sĩ của anh xem, đã làm phiền tôi bao nhiêu lần rồi?"
"Chẳng lẽ không thể có qua có lại à?"
Anh chàng đẹp trai vẻ mặt khó hiểu, anh vệ sĩ bên cạnh thì đưa tay che mặt: "Cậu chủ, đúng là vậy. Mỗi lần cậu say rượu đều không cho ai đến gần, chỉ có cô ấy là ngoại lệ."
"Để đưa cậu về nhà, tôi thật sự đã gọi cho cô ấy vài lần, nhờ cô ấy giúp đỡ."
Sau mười năm xa cách, phu quân ta, nay đã là đại tướng quân, rước cả nhà lên kinh đô hưởng phúc. Chưa kịp an vị, một quận chúa kiêu kỳ đã chắn ngang xe ngựa, cao giọng: "Tướng quân cùng ta tình sâu nghĩa nặng, nếu ngươi thức thời, nguyện làm thiếp thất, ta sẽ cho ngươi miếng cơm manh áo."
Bà nội, mẹ chồng, chị em chồng ta, người nào người nấy đều dùng giọng kinh thành lơ lớ mắng nàng ta xối xả. Ta rưng rưng nước mắt, thầm nghĩ, nếu tên khốn kiếp kia thật sự hai lòng, ta sẽ thu dọn hành lý, quay về quê cũ buôn bán nhỏ.
Nào ngờ, lời chàng thốt ra lại như nọc ong, cay độc vô cùng. Còn đối với ta thì...
Bạn trai tôi làm vệ sĩ cho Thái tử gia Bắc Kinh. Ngoại hình sáng sủa, dáng chuẩn khỏi bàn, lại còn khoẻ. Tính ra chỉ có mỗi một tật xấu, ấy là hay “mượn tạm” đồ của Thái tử gia về nhà. Hôm thì đeo Rolex lấp lánh, hôm thì xỏ giày Balenciaga xịn xò, xe sang thì thay như thay áo.
Chưa hết, cao trào là trong buổi họp báo, anh còn định lên phát biểu thay cả Thái tử gia! Tôi vội vàng ngăn lại, anh bực bội cười khẩy: "Bạch Chi, em cận 2,5 độ nên không nhìn rõ người trên màn hình lớn à?"
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, nheo mắt nhìn. Đúng là mặt bạn trai tôi đang sáng trưng trên màn hình, phía dưới còn đề tên của Thái tử gia Bắc Kinh.
Thuở trước, phu quân ta là người xuyên không đến từ hậu thế. Con ta sinh ra lại mang trong mình một siêu thị diệu kỳ, chứa đựng vô vàn trân bảo của thời hiện đại. Nhờ đó, ta được hưởng phúc lộc trời ban, người người tôn sùng, kính ngưỡng tựa như thần tiên giáng thế.
Chưa kể, phu quân ta lại mang tư tưởng hôn nhân tân tiến, tôn trọng ta, một lòng một dạ son sắt, cho ta tự do và bình đẳng - điều mà nữ nhi thời này hằng ao ước. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến các quý phụ trong kinh thành ghen ghét đến đỏ mắt tía tai.
Trái lại, Yến Tiểu Tiểu - kế muội của ta, tuy được gả cho Thế tử tôn quý của Hầu phủ nhưng lại sống trong khuôn phép gò bó, ngột ngạt khôn nguôi. Vì đố kỵ với ta, ả ta đã ra tay tàn độc, dùng tạ đập vỡ đầu ta. Trong lúc hấp hối, ta gắng gượng rút trâm cài, đâm thẳng vào thái dương ả, hai tỷ muội cùng lìa đời.
Trở lại kiếp này, ả ta vội vàng chọn Tề Ứng Cảnh, cười lớn với ta rằng: "Kiếp này, vinh hoa phú quý thuộc về ta rồi!"
Ta thản nhiên nhìn ả, lấy người xuyên không thì ắt sẽ sinh ra đứa con mang siêu thị sao? Ả lầm rồi!
Tên Mạnh Đinh ấy, từ bé tôi đã thấy ngứa mắt rồi. Cứ dựa vào cái danh nhỏ hơn tôi một tuổi, bắt nạt tôi lên bờ xuống ruộng. Tôi tức lắm, buột miệng thốt ra một câu: “Đợi tôi lớn, tôi nhất định sẽ sinh con trai, đặt tên là Mạnh Đinh, ngày ngày hành hạ nó!”
Ai dè đâu, lớn lên tên ấy lại dám nói thích tôi. Tôi phì cười: “Trời có sập xuống, tôi cũng không thèm ưng cái mặt cậu!”
Thế là cậu ta hậm hực, khăn gói quả mướp lên đường xuất ngoại. Năm cậu ta về nước, tỉnh bơ nói với tôi: “Không phải em muốn sinh con trai trùng tên với anh sao? Giờ làm luôn đi!”
Hôm đó, tôi ghé qua chợ đồ cũ. Thấy bộ sách cũ hay ho, tôi liền mua về.
Về đến nhà, mở sách ra xem, từng trang sách, từ trang đầu cho đến phần nội dung, chi chít những nét vẽ nguệch ngoạc.
Tôi bực mình, chụp ảnh lại rồi gửi cho bạn xem.
"Cậu xem, bộ sách này tốn của mình những một nghìn tệ."
Bạn tôi im lặng một lúc, rồi nhắn lại một câu khiến tôi sởn cả gai ốc.
"Hình như... trong mấy nét vẽ nguệch ngoạc đó có ba chữ... 'Cứu tôi với'."
Tôi và bạn thân cùng xuyên sách cứu vớt nam phụ.
Cả hai đang bụng mang dạ chửa, chờ đến ngày hốt bạc thì bỗng dưng trời giáng tai ương.
Chồng của bạn thân, Thái tử gia u ám, hoá ra lại lén lút nuôi chim hoàng yến bên ngoài. Còn chồng tôi, Phật tử giới kinh đô, thì trong lòng vẫn cứ vương vấn bạch nguyệt quang.
Hai ả đó còn hợp tác, kéo nhau đến tận cửa livestream chửi rủa chúng tôi.
Bạn thân: “Đánh không?”
Tôi: “Mày đánh thì tao đánh!”
Đánh thì sướng thật đấy, nhưng đến nửa đêm thì bắt đầu xoa đầu gãi tai, lo ngay ngáy sợ bị trả thù.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định giả chết chuồn khỏi thế giới đó, ôm theo mớ tiền thưởng kếch xù, tha hồ ăn chơi nhảy múa, sống cuộc đời phóng túng.
Ai dè hưởng thụ chưa được hai năm, bạn thân đang nằm ườn trên múi bụng của anh mẫu nam cao mét tám lăm thì bị Thái tử gia tóm sống.
Còn tôi thì bị anh Phật tử dồn vào chân tường.
Tôi và bạn thân: “Hệ thống, mày chơi bẩn thế!!!”
Trước khi ra mắt, tôi từng bao nuôi một thiếu niên bị khiếm thính.
Ai ngờ đâu, bố mẹ anh tìm đến, tôi mới té ngửa ra anh là thiếu gia nhà giàu nhất Giang Thành.
Rồi anh quay lại tìm tôi, nhưng tôi chuồn mất vì một tấm séc mười triệu.
Gặp lại nhau là vào buổi tối tôi đi xin tài trợ.
Đêm đó, tôi van xin đủ kiểu mà anh vẫn “yêu” tôi không chút thương xót.
Anh còn tự tay tháo chiếc máy trợ thính tôi tặng, ghé sát tai tôi thì thầm: “Kêu to lên chút nữa đi, em biết đấy, anh không nghe thấy.”
Lúc bố mẹ tìm thấy tôi, tôi đang ngồi bên lề đường xem bói dạo.
"Ba năm tới đừng lấy chồng, nếu không lận đận."
Họ đứng chôn chân như trời trồng, mặt mày ngơ ngác, chắc không ngờ tôi lại làm cái nghề này. Cuối cùng, Tống Thanh Diệu khịt mũi cười khẩy.
Tôi liếc xéo cậu rồi hỏi: "Bói không chuẩn không lấy tiền, xem thử một quẻ không?"
Mẹ Tống nước mắt ngắn dài: "Con ơi, mẹ là mẹ ruột của con đây, về nhà với mẹ đi."
Tôi nhìn họ, trong đầu bỗng hiện lên mấy chữ: "Âm khí nặng, sống không thọ."
Sau khi đường ai nấy đi, tôi vẫn cứ lưu luyến con cún cưng, thế là thừa lúc đêm hôm khuya khoắt, tôi lén lút đi cuỗm cún về.
Ai dè đâu, người xưa - anh chàng minh tinh đình đám - lại đang quay chương trình truyền hình thực tế!
Thế là đêm đó, video tôi cuỗm cún cưng lên hot search.
Cư dân mạng bàn tán xôn xao:
"Đỉnh lưu độc thoại: Anh không đổi khóa là để chờ em quay lại, chứ không phải để em trộm chó."
"Biểu cảm ba sắc thái của đỉnh lưu: Háo hức mong chờ, lén lút ngắm nhìn, và cuối cùng là... chó mất, người cũng đi mất."
Để cứu em trai, tôi đã biết bao lần nuốt nước mắt vào trong, gặm nhấm nỗi đau tự trọng bị chà đạp. Cầu xin anh ta, chỉ vì số tiền có thể níu giữ sinh mạng mỏng manh của người thân yêu nhất.
Nhưng đáp lại, chỉ là một câu nói sắc lạnh như dao cứa, như ngàn mũi kim đâm vào tim: "Cô không xứng."
Định mệnh trớ trêu lại một lần nữa đẩy hai người đến gần nhau, bởi một chiếc nhẫn thất lạc từ nhiều năm trước. Chiếc nhẫn nhỏ bé ấy, giống như mảnh ghép còn thiếu, khiến bức tranh quá khứ dần hiện rõ, và anh ta, bất ngờ nhận ra, tôi chính là cô gái năm xưa đã cứu anh ta.
Sau khi nhặt được Ma Tôn, ta bèn ép hắn bái sư, còn cấy vào người hắn bí thuật đọc tâm. Nghĩ bụng, hễ nhóc này dám manh nha ý nghĩ xấu xa gì là ta dập tắt ngay!
Ấy thế mà một hôm, Ma Tôn nhà ta cứ nhìn chằm chằm con thỏ, trong lòng lại nghĩ: "Chậc, tay không thế này thì chán chết, bóp nát cổ nó cho vui!"
Ta nghe được, hốt hoảng chộp lấy tay hắn.
Bây giờ thì hết rảnh tay rồi nhé!
Ma Tôn ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Đêm qua nằm mơ, sư phụ còn dùng đôi tay này mà cào ta mấy vệt trên lưng đây này..."
Trời đất ơi, cái tên đệ tử hư hỏng này!
Duyên nợ của tôi và Cố Bắc Thần, bắt đầu từ thuở bé thơ.
Bảy tuổi, tôi liều mình cứu anh ta khỏi bọn bắt cóc, đánh đổi bằng giọng nói ngọng nghịu suốt bao năm. Vậy mà anh ta, cùng đám bạn bè, nhẫn tâm cười cợt, dè bỉu tôi.
"Ai thèm lấy đứa nói lắp!"
"Hôn ước trẻ con, vứt!"
Tôi âm thầm rút lui khỏi thế giới của Cố Bắc Thần, chuyên tâm học hành, thi đỗ vào ngành y hàng không, trở thành bông hoa sáng nhất nơi ấy. Ấy vậy mà anh ta vẫn không buông tha, buông lời cay nghiệt: "Đứa nói lắp thì làm được trò trống gì?"
Cho đến một ngày, video quảng bá tôi quay cùng chàng phi công điển trai nhất hãng hàng không gây sốt khắp mạng xã hội. Trong video, tôi tự tin, rạng rỡ, giọng nói lưu loát. Bên cạnh tôi là anh, ánh mắt chan chứa yêu thương, trìu mến.
Tối hôm đó, tôi đăng ảnh chụp chung với anh, công khai: "Đã ở bên chàng trai mình thầm thương từ năm 17 tuổi".
Lần này, đến lượt Cố Bắc Thần như ngồi trên đống lửa: "Thẩm Thính Hạ, đừng quên chúng ta có hôn ước".
Đáp lại anh ta là giọng cười trầm ấm của người đàn ông bên cạnh tôi: "Hôn ước thì đã sao? Anh hối hận à? Gọi điện cho bạn gái tôi lúc nửa đêm, anh không sao chứ?"
Cha ta mất lúc đang xây cầu cho dân làng.
Mẹ kế đối đãi với chúng ta, khi thì roi vọt, lúc lại quát mắng, khiến người người đều xì xào bàn tán, cho rằng bà đối với chúng ta chẳng ra gì.
Mãi đến sau này, khi huynh trưởng đỗ đạt thành quan lớn, được hoàng thượng ân điển phong cho mẹ kế ta làm cáo mệnh phu nhân, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Mọi người mới ngỡ ngàng nhận ra, thì ra bà xưa nay miệng mồm tuy cay nghiệt nhưng tấm lòng lại mềm yếu như đậu hũ vậy.
Bảy năm sau ngày kết hôn, tôi phát hiện chồng mình có người khác.
Mang trong mình đứa con bé bỏng, tôi quyết định đến tận nơi để xem người phụ nữ kia là ai.
Cánh cửa bật mở, trên sàn nhà là một đống quần áo nằm ngổn ngang cùng hai bộ da người.
Một bộ là của phụ nữ.
Và một bộ, là của chồng tôi.
Tôi chỉ định đến bắt gian.
Vậy mà giờ đây, nỗi sợ hãi dâng trào khiến tôi ngỡ như đứa bé trong bụng cũng muốn chui ra ngoài!
Chia tay bạn trai rồi.
Ngồi trong xe chồng mà trong lòng ngổn ngang trăm mối, nước mắt cứ chực trào ra nhưng lại cố nuốt ngược vào trong.
Nghĩ lại thấy đời người cũng lắm lúc trớ trêu. Hồi đi học thì yêu đương giấu bố giấu mẹ, bây giờ lấy nhau rồi, yêu đương lại giấu chồng. Cả một đời toàn những tiếc nuối.