Ngôn Tình
Ta dính phải cổ độc, hễ mở mắt ra là si mê người đầu tiên đập vào mắt.
Thành thử, ta phải lấy dải lụa trắng bịt mắt lại, gọi cha vào, cẩn thận từng li từng tí mới dám lần tay gỡ lụa trắng ra.
Ấy thế mà đập vào mắt ta lại là bức họa Chiến Thần Vương gia, người ta đồn đã bỏ mình nơi sa trường mấy năm về trước.
Vương gia trong tranh tuấn tú, đôi mắt lại mang nét lạnh lẽo, sát phạt chốn biên cương.
Thế là như trúng bùa mê, ta điên cuồng xiêu lòng chàng. Vừa mừng thầm vì chàng đã khuất núi, lại vừa xót xa vì chàng chẳng còn.
Chuyện chưa yên, Chiến Thần Vương gia lại từ cõi chết trở về, sừng sững đứng trước cửa nhà ta.
“Nghe nói nàng yêu ta đến sống chết, thiếu ta không xong, nên ta mới đến xem thử.”
Ta: …
Tắm xong, tôi quấn khăn tắm, bước vào phòng bạn thân. Cả đống áo lót đủ kiểu bày la liệt trên giường.
“Cái nào hợp với váy đỏ mới mua hả mày?”
Nó im lặng hồi lâu. Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: “Đen đẹp hơn.”
Tổng giám đốc đặt cái thẻ đen tuyền, viền vàng chóe lên mặt bàn, cười nửa miệng nhìn cô: “Thẻ của tôi đó, trăm tệ đấy, tiêu pha cho dè sẻn vào.”
Tên Mạnh Đinh ấy, từ bé tôi đã thấy ngứa mắt rồi. Cứ dựa vào cái danh nhỏ hơn tôi một tuổi, bắt nạt tôi lên bờ xuống ruộng. Tôi tức lắm, buột miệng thốt ra một câu: “Đợi tôi lớn, tôi nhất định sẽ sinh con trai, đặt tên là Mạnh Đinh, ngày ngày hành hạ nó!”
Ai dè đâu, lớn lên tên ấy lại dám nói thích tôi. Tôi phì cười: “Trời có sập xuống, tôi cũng không thèm ưng cái mặt cậu!”
Thế là cậu ta hậm hực, khăn gói quả mướp lên đường xuất ngoại. Năm cậu ta về nước, tỉnh bơ nói với tôi: “Không phải em muốn sinh con trai trùng tên với anh sao? Giờ làm luôn đi!”
Tôi là cô hồn dã quỷ làm thuê ở dương gian. Tôi tìm được một căn nhà, gia chủ hiền lành, cũng chẳng thấy thờ cúng gì, cửa nhà không thần.
Thế là ngày nào tôi cũng ghé qua, cơm nước thì xin một bát, phòng tắm thì dùng ké, giường thì nằm nhờ. Dù sao anh cũng có thấy tôi đâu.
Rồi một hôm, tôi rủ bạn quỷ đến cùng ăn chực. Ai dè nó vừa thấy anh đã sợ xanh mặt, rú lên một tiếng thất thanh rồi chuồn mất…
Hôm sinh nhật của tôi, Lâm Yên gảy đàn tranh lấn át hết spotlight.
Bỗng dưng mấy dòng bình luận hiện lên trước mắt:
“Trời ơi, đúng là Quý Phi nương nương của chúng ta, đàn hay xỉu! NPC bị mê là phải, đến tôi đây còn đổ rạp!”
“Hahaha, chúc mừng nương nương chiếm sóng thành công!”
“Nữ phụ này đúng là bất tài, không phải con nhà giàu thì xách dép cho nương nương cũng không xứng!”
“Yeahhh, thu hút được nam chính rồi, nữ phụ chuẩn bị out game!”
Lúc này tôi mới biết, cô hầu Lâm Yên sau vụ tai nạn thì bị hồn Quý Phi nhập vào, sắp sửa cướp hết tất cả của tôi – con gái nhà giàu nhất thành phố.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, tôi cười khẩy, chỉ là vài trò mèo thôi mà.
Tôi bình tĩnh bảo quản lý khách sạn: “Cây đàn tranh này nhìn ngứa mắt quá, đập nó đi.”
Sau khi nhà ta bị tịch biên, nhị công tử đã lén lút giấu ta trong phòng riêng của hắn suốt năm năm. Ta cũng mặt dày mày dạn, cam tâm làm tỳ nữ thân cận cho hắn ngần ấy năm. Chuyện gì cũng đã làm, chỉ thiếu bước cuối cùng.
Người trong phòng đều bảo nhau rằng nhị công tử sẽ nạp ta làm thiếp, chẳng một ai nghĩ hắn sẽ cưới ta làm chính thất.
Chuyện vỡ lở, lão phu nhân nổi trận lôi đình, lập tức định đoạt hôn sự cho nhị công tử, rồi tống cổ ta khỏi Hầu phủ.
Ngày đại hôn, đội rước dâu kéo dài mười dặm, nhị công tử cưỡi tuấn mã đi rước người trong lòng của hắn. Ta chỉ biết đứng nhìn mà thầm rủa trong lòng.
Vậy mà ngay đêm đó, hắn người đầy thương tích, tìm đến nhà ta rồi gõ cửa.
Hắn gào lên ngoài cửa: “Võ Trường Anh, ta dám cưới nàng, nàng có dám lấy ta không?”
Tôi và bạn trai đường ai nấy đi. Trớ trêu thay, chỉ một ngày sau, tôi phát hiện mình có thai.
Trong một lần đi xem mắt ở công viên, tôi tình cờ làm quen với một chị. Chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, hợp cạ đến không ngờ.
Một thời gian sau, chị ấy ngỏ ý muốn giới thiệu con trai cho tôi, dù biết tôi đang mang thai.
Đến ngày hẹn gặp…
Tôi chết sững…
Người đàn ông ngồi đối diện là con trai của chị ấy?! Đó là bạn trai cũ đểu cáng, cũng là bố của đứa bé trong bụng tôi mà!
Một ngày trước hôn lễ, chồng sắp cưới của tôi vì bênh người yêu cũ mà đấm cho chồng cô ta một trận, lãnh ngay thương tích nhẹ cấp độ hai cho nạn nhân và một cặp vòng bạc lấp lánh cho mình.
“Đợi anh hai năm nhé em!” Hắn nỉ non.
“Tôi, Khương Tranh này, học thức đầy mình, nhan sắc rạng ngời, gia thế trong sạch, lẽ nào lại đi chờ một tên tội phạm?”
“Chờ anh vì anh nông nổi, vũ phu, đầu óc rỗng tuếch? Chờ anh vì anh làm tôi bẽ mặt ngay trước ngày trọng đại? Hay chờ anh vì anh vẫn còn vương vấn tình cũ, nặng tình sâu nghĩa với cô ta?”
Sau mười năm xa cách, phu quân ta, nay đã là đại tướng quân, rước cả nhà lên kinh đô hưởng phúc. Chưa kịp an vị, một quận chúa kiêu kỳ đã chắn ngang xe ngựa, cao giọng: “Tướng quân cùng ta tình sâu nghĩa nặng, nếu ngươi thức thời, nguyện làm thiếp thất, ta sẽ cho ngươi miếng cơm manh áo.”
Bà nội, mẹ chồng, chị em chồng ta, người nào người nấy đều dùng giọng kinh thành lơ lớ mắng nàng ta xối xả. Ta rưng rưng nước mắt, thầm nghĩ, nếu tên khốn kiếp kia thật sự hai lòng, ta sẽ thu dọn hành lý, quay về quê cũ buôn bán nhỏ.
Nào ngờ, lời chàng thốt ra lại như nọc ong, cay độc vô cùng. Còn đối với ta thì…
Sau khi Chu Tri Diệm và cô chiêu nhà họ Giang đính hôn, tôi – một diễn viên hạng ba hết thời – tung tin giật gân: “Tôi và anh ấy có con chung.”
Cuối cùng Chu Tri Diệm cũng chịu nghe máy.
“Tôi sắp chết rồi, anh nuôi con không?”
Chơi Thật Hay Thách bị thua, tôi đã hôn nam thần mà mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu.
Điều bất ngờ hơn cả là sau nụ hôn ấy, tôi bỗng nhiên có khả năng đọc được suy nghĩ.
Sau khi bị tôi cưỡng hôn, nam thần lạnh lùng ngồi trong góc, không nói gì.
Nhưng tôi lại nghe thấy rõ ràng một giọng nói vang lên trong đầu:
“Môi em ấy mềm ghê.”
“Phải nghĩ cách nào để… em ấy hôn mình lần nữa mới được.”
Khi đến gần sếp trong vòng năm mét, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của anh.
“Shift! Khi nào tan làm.”
“Ai viết cái bản kế hoạch tệ hại này thế, muốn cho hắn ta bay việc luôn!”
Trên mặt sếp vẫn không có chút biểu cảm nào, còn bản kế hoạch trong tay anh, chính là bản tôi vừa mới đưa cho anh lúc nãy.
Từ khi bạn trai sang thế giới bên kia, ngày nào tôi cũng đốt mèo giấy cho anh.
Cuối cùng anh không chịu nổi nữa, hiện hồn về đứng trước mặt tôi: “Hà Thanh Thanh, em dừng lại được rồi đấy, anh mở được chuỗi cà phê mèo dưới âm phủ luôn rồi.”
Đời trước, Lục Dục xuống nông thôn tám năm trời mới về được. Anh ta vừa về đã than rằng thân thể héo hon vì cực khổ. Tôi xót ruột, thương cảm, thành ra luôn giữ lễ với anh ta.
Sau đó, mẹ chồng tôi lại rước về một “cháu gái họ xa”. Cô cháu gái này dắt díu theo hai đứa nhỏ.
Thấy hoàn cảnh tội nghiệp, tôi thi thoảng lại lôi đồ cũ với thức ăn mang cho.
Mỗi lần như thế, cô ta lại nhìn Lục Dục, mặt mũi tủi thân.
Lục Dục thấy vậy thì quay sang quát nạt tôi: “Cô mang đồ cũ đến sỉ nhục ai đấy hả?”
Rồi từ đó, cô “cháu gái họ” ăn diện còn đẹp hơn cả tôi, hai đứa nhỏ cũng lên mặt ta đây, thậm chí còn nhổ nước bọt vào mặt tôi.
Mãi sau tôi mới vỡ lẽ, cô cháu gái này chính là vợ Lục Dục cưới ở nông thôn.
Lần này mở mắt ra, tôi trở về đúng ngày Lục Dục sắp lên đường.
“Lệ Văn, lần này anh xuống nông thôn chưa biết khi nào mới về được, hay là chúng ta tạm hoãn đăng ký nhé?”
Tôi gật đầu: “Được.”
Trong buổi đấu giá, cô trợ lý của chồng tôi vụng về nên làm vỡ vòng ngọc trị giá một triệu tệ. Anh ta chẳng nghĩ ngợi, vung tiền đền thay.
Cô ta lập tức lên Weibo ra vẻ:
“Sau cơn mưa trời lại sáng!”
“Cảm tạ sếp tổng hào phóng, em hứa sẽ nỗ lực hơn!”
Rồi cô ta tiện tay chia sẻ bài đăng đó cho tôi.
Tôi nhắn cho chồng: “Nghe nói có người làm vỡ vòng của tổng giám đốc Chu à? Thiệt hại bao nhiêu?”
“Không đáng kể, tiền lẻ thôi mà.”
“Một triệu mà là tiền lẻ? Em cho anh đúng một phút để chuyển ba mươi triệu vào tài khoản của em.”
Một lúc lâu sau anh ta mới trả lời: “Vợ yêu, đừng quậy nữa.”
Ngay sau đó, anh ta nhận được tấm ảnh tôi gửi. Trong ảnh, chiếc đồng hồ đắt giá nhất, trị giá ba mươi triệu của anh ta bị tôi đập cho nát.