Ngôn Tình
Lần thứ 52 chuẩn bị đăng ký kết hôn cùng Kỷ Hàn Sâm, Giang Chỉ lại bị cho leo cây.
Khi tìm được anh ta trên sân thượng, cảnh tượng đập vào mắt là tiếng cười nói huyên náo.
“Nhìn cô ngốc Giang Chỉ kìa, bị anh Sâm xỏ mũi mà vẫn cứ mê như điếu đổ!”
“Phải đấy, nếu không phải vì Thư Dao, anh Sâm thèm đếm xỉa đến cô ta à? Ai bảo cô ta cướp mất vị trí cô cả nhà họ Giang của Thư Dao, không trả thù cô ta thì trả thù ai!”
Hộp cháo trên tay Giang Chỉ bỗng chốc nặng trĩu, tim như bị ai bóp nghẹt, hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Bạn trai cô yêu thương ba năm trời, hóa ra chỉ xem cô là công cụ trả thù, giày xéo tình cảm của cô không thương tiếc.
Được, vậy cô sẽ tự tay chấm dứt trò trả thù này.
Gia tộc họ Khương có một ác nữ tên là Khương Hòa, tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi. Chuyện xấu nào cũng có dấu vết của cô, kẻ thù thì không đếm xuể. Ai mà ngờ được, nhà họ Khương lại có ngày sụp đổ. Những kẻ từng bị cô chà đạp nay lần lượt kéo đến, chỉ để giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô một lần.
Nhưng Khương Hòa là ai chứ? Kiêu ngạo, hống hách, coi trời bằng vung chính là bản chất của cô, làm sao dễ dàng khuất phục?
Sau khi dùng nắm đấm dạy cho đám đó một bài học nhớ đời, cô chạm mặt Bùi Thời Dã, người đàn ông giàu có bậc nhất thủ đô. Anh là hình mẫu lý tưởng của biết bao người, tài giỏi lại tuấn tú, giàu sang. Một người đàn ông tưởng chừng không thể với tới lại đang đứng trước cửa phòng khách sạn, gương mặt đỏ bừng thiếu kiểm soát.
Khương Hòa nhướng mày nhìn bộ dạng đang cần cứu giúp của anh. Giờ trong tay không quyền không thế, lại vừa đắc tội với cả một đám người, Khương Hòa bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, đưa ra lời đề nghị hợp tác: “Tổng giám đốc Bùi, có hứng thú làm một giao dịch với tôi không?”
Bùi Thời Dã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đột ngột xuất hiện, bực bội gắt lên: “Cút!”
Miệng thì cự tuyệt phũ phàng, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.
Tưởng rằng sau cuộc trao đổi đó, họ sẽ đường ai nấy đi.
Cho đến một ngày, Khương Hòa ném tờ giấy khám thai vào người anh, hỏi: “Muốn làm thêm một giao dịch nữa không?”
Về sau, giới thượng lưu rộ lên tin đồn: Khương Hòa – đại tiểu thư phá sản nổi tiếng ác độc – chẳng biết đã mang thai và còn bám được vào Bùi Thời Dã từ bao giờ. Anh chẳng những không xua đuổi, lại còn cưng chiều cô tận trời, khiến bao kẻ nhìn mà tức lộn ruột.
Trong khi tất cả mọi người đều mong chờ kết cục bi thảm của ác nữ ấy, ai ngờ cô lại hóa thành bảo bối của nhà họ Bùi?
Lương Ngạn, hot boy của trường, xé nát lá thư tình tôi đưa. Vẻ mặt lạnh tanh, lại còn cười khẩy: “Đồ câm, bày đặt mơ mộng hả?”
Tôi cúi xuống nhặt từng mảnh vụn, định chìa ra, cậu ta lại hất tay tôi đi. Sau này, thấy tôi đi với cậu khác, mặt cậu ta lại cau có, tìm đủ mọi cách phá. “Sao không thích tôi nữa?”
Tôi thở dài, đặt mảnh giấy cũ mèm giữ bao lâu nay vào tay cậu ta, chậm rãi mở ra. “Tôi có thích cậu đâu. Thư người ta nhờ gửi thôi.”
Vậy đấy, giờ tới lượt Lương Ngạn, hot boy ngày nào, điên cuồng theo đuổi tôi.
Sau khi cãi nhau với bạn trai, anh mò ra nói chuyện với tôi.
“Cãi nhau thì cãi nhau, em giấu quần lót của anh trên tủ lạnh làm gì?”
Tôi diễn vẻ mặt ngây thơ: “Em… em có giấu đâu.”
Anh bật cười, vẻ mặt vừa buồn cười vừa tức giận: “Em nghĩ em mét năm tám không nhìn thấy thì anh mét tám lăm cũng không nhìn thấy chắc?”
Chợ Phan Gia Viên bày bán một chiếc gương đồng cổ, phụ nữ soi vào sẽ thấy mình đẹp hơn.
Tôi định mua nó, nhưng một cô gái trẻ đã nhanh tay hơn.
Cô ta cười nhạo tôi, rằng một bà già như tôi còn thích làm đẹp, chẳng sợ con cháu chê cười.
Tôi chỉ mỉm cười, lặng lẽ đưa cho bố cô gái một tấm danh thiếp.
Gia đình họ chắc chắn sẽ tìm đến tôi.
Chiếc gương ấy, nó là quỷ khí.
Trong căn biệt thự, khoảnh khắc chạm mặt Leon, bạn hiểu rõ mình không thể trốn chạy nữa.
“Озорной Котенок (Mèo con nghịch ngợm).”
Đôi mắt xanh thăm thẳm, tựa băng giá chìm sâu dưới đáy đại dương vạn trượng, khóa chặt lấy bạn.
“Nếu mèo con cứ mãi rong chơi thì phải làm sao đây?”
“Còn phải hỏi sao, Leon? Đương nhiên là nhốt lại.”
Sau khi giúp chị bỏ thuốc Thái Tử Bắc Kinh, chị tôi chuồn mất. Tôi thì đen đủi, bị tóm gọn.
Anh cắn vào vành tai tôi, đe doạ: “Em yêu không muốn nhà mình phá sản đâu nhỉ.”
Hôm sau, người ngợm ê ẩm, tôi vẫn lén đi xem mắt.
Ai dè Thái Tử lại xuất hiện, cười khẩy: “Vội vàng thế, hoá ra là đi xem mắt em trai anh à?”
Tôi cứng đờ người, toan bỏ trốn.
Nhưng anh xộc vào phòng, bế thốc tôi đặt lên đùi, tay phe phẩy lông vũ: “Muốn làm em vợ anh thì thôi đi, giờ còn muốn làm em dâu anh. Em nói xem, anh nên phạt em thế nào đây hả?”
Khi bố mẹ tìm thấy tôi, tôi làm như không hay biết gì. Ba phần vô tội, bảy phần ngây ngô, y như một cô tiểu thư thứ thiệt.
Sự thật, tôi là kẻ mạo danh. Chỉ vì tôi trông giống bố mẹ hơn cả cô tiểu thư kia, nên mới bị nhận nhầm.
Kiếp trước, vì tôi nói ra sự thật, nên cuối cùng bị chặt tay chặt chân, chết thảm nơi xứ người. Kiếp này, tôi quyết định giả đò không biết gì, an phận làm tiểu thư của tập đoàn nhà họ Lâm.
Tôi yêu thầm oan gia của mình suốt bảy năm trời. Khi gia đình anh phá sản, tôi đã dùng thời cơ đó để ép anh cưới mình.
Nhưng ngoài những khoảnh khắc trên giường, anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, xa cách.
Cuối cùng, tôi quyết định buông tay, đề nghị ly hôn. Người đàn ông vốn kiêu hãnh ấy bỗng ôm chặt lấy tôi, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Vợ ơi, ngay cả em cũng bỏ rơi anh sao?”
Đi dạo với bạn trai ngôi sao, không cẩn thận bị paparazzi chụp trộm.
Tôi cứ tưởng phen này tiêu đời rồi, thế nào cũng bị fan cuồng lôi ra mắng chửi cho một trận.
Ai ngờ đâu, bài báo lại viết tôi là… dì của anh.
“Người phụ nữ đội mũ lão, dáng đi hơi tập tễnh.”
“Tiêu Diệc Bắc đi bên cạnh, vừa xách túi vừa đưa nước, đúng chuẩn cháu ngoan.”
“Biên tập phỏng đoán, người phụ nữ trung niên này chính là dì của Tiêu Diệc Bắc, không nhầm vào đâu được.”
Không nhầm cái đầu nhà anh!
Công chúa để mắt đến phu quân ta. Chàng khéo léo thoái thác, viện cớ gia thất vẹn toàn.
Nào ngờ hôm sau, thủ cấp ta đã nằm dưới chân chàng.
“Giờ thì, chàng không còn gia thất rồi.”
Chàng không rơi lệ, chỉ lặng lẽ ôm lấy đầu ta, bước lên xe ngựa của công chúa.
Công chúa nào hay, người nàng ta vừa đoạt được, lại chính là bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.
Tôi gả cho Trương Ngạn Kiều, một ông trùm Hồng Kông cao ngạo, lạnh lùng. Sau khi cưới, những lúc gần gũi, anh luôn là người nắm quyền chủ động.
Cho đến đêm trước khi ly hôn, lần đầu tiên tôi chủ động khiêu khích. Lúc bị tôi đẩy ngã, anh hơi bất ngờ, rồi lại mỉm cười dung túng: “Hóa ra… mợ Trương thích thế này.”
Sau ly hôn, tôi nghe nói anh sắp cưới một cô chiêu danh giá khác. Tôi cũng dần buông bỏ chấp niệm trong lòng, nhận lời cầu hôn của người vẫn luôn theo đuổi mình.
Đêm tân hôn, Trương Ngạn Kiều đột ngột xuất hiện. Anh ngồi im, giọng nói bình thản đến mức đáng sợ:
“Thẩm Từ, có phải tại anh không đủ chiều em?”
“Hay là, những lời em nói yêu anh, từ đầu đến cuối đều là giả dối?”
Hôm ly hôn Chu Cảnh Đường, tôi đang mang bầu được ba tháng. Anh ta một tay cầm tờ giấy ly hôn, tay kia thì ôm cô ánh trăng sáng của đời mình, cười khẩy: “Tống Khinh này, em tưởng bỏ em rồi tôi sống không nổi chắc? Tôi nói cho em biết, đừng hòng!”
Nhìn mặt cô ánh trăng sáng xanh xao, tôi nhẹ nhàng khuyên Chu Cảnh Đường: “Chu Cảnh Đường à, cả đời anh cái gì cũng dễ dàng có được nên chẳng biết quý trọng. Bây giờ vất vả lắm mới quay lại được với mối tình đầu, mong anh được toại nguyện.”
Từ mười sáu đến hai mươi tám tuổi, mười hai năm trời tôi nâng niu chiều chuộng anh ta, giờ thì mệt mỏi lắm rồi.
Xuyên không thành thế thân của ánh trăng sáng, tôi quyết định thao túng ngược lại tổng tài bá đạo.
“Đã coi em là chị ấy thì việc đầu tiên là gửi ảnh cơ bụng qua đây để em thẩm định.”
“Đến em mà anh còn chẳng cưa nổi, lấy tư cách gì tán tỉnh chị ấy?”
Tôi xuyên không vào vai nữ phụ độc ác, hệ thống giao nhiệm vụ phải sỉ nhục nam chính người sói.
Tôi hiểu ý, giơ tay định tát anh một cái. Khổ nỗi, do ước lượng sai chiều cao, tôi tát thẳng vào lồng ngực của anh.
Hệ thống ngây ngô tán thưởng:
– Ký chủ giỏi quá, nam chính tức đến mức tai đỏ bừng lên rồi kìa.
Tiếp đó, dưới sự chỉ đạo của nó, tôi trói nam chính vào ghế, đẩy ngã rồi giẫm chân trần lên đuôi sói của anh.
Tôi thoáng chần chừ, hỏi lại:
– Cậu có chắc đây là sỉ nhục không thế?
Hệ thống quả quyết:
– Chắc chắn! Cô nhìn anh ta xem, toàn thân đỏ rực, hơi thở dồn dập, rõ ràng là đang tức điên lên.
Tôi gật gù, bèn dùng sức giẫm mạnh hơn.
Nhưng tôi không biết rằng đối với người sói, chút sức mọn của con người chỉ như gãi ngứa. Người đàn ông dưới chân tôi bỗng bật ra một tiếng rên khẽ vì bị tôi giẫm cho sướng.
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng cuộc hôn nhân ba năm của tôi và Trần Thuật hạnh phúc viên mãn. Nhưng chỉ có trời mới biết suốt ba năm ấy, anh đều ngủ ngoài phòng khách, chưa bao giờ chạm vào tôi. Vì thế tôi quyết định đặt đơn ly hôn lên bàn làm việc, coi như trả lại sự tự do cho anh.
Không ngờ lúc ấy tôi lại vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký đang mở sẵn trên bàn: “Hôm nay em ấy tắm xong quên mang đồ cũ ra, tôi đã cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không cầm lòng được mà giấu đi một cái, mong em ấy sẽ không phát hiện.”
Tôi chết sững tại chỗ, thì ra thủ phạm cuỗm đi bao nhiêu nội y của tôi bấy lâu nay chính là anh.