Truyện Ngắn
Hôm đó, tôi ghé qua chợ đồ cũ. Thấy bộ sách cũ hay ho, tôi liền mua về.
Về đến nhà, mở sách ra xem, từng trang sách, từ trang đầu cho đến phần nội dung, chi chít những nét vẽ nguệch ngoạc.
Tôi bực mình, chụp ảnh lại rồi gửi cho bạn xem.
"Cậu xem, bộ sách này tốn của mình những một nghìn tệ."
Bạn tôi im lặng một lúc, rồi nhắn lại một câu khiến tôi sởn cả gai ốc.
"Hình như... trong mấy nét vẽ nguệch ngoạc đó có ba chữ... 'Cứu tôi với'."
Để cứu em trai, tôi đã biết bao lần nuốt nước mắt vào trong, gặm nhấm nỗi đau tự trọng bị chà đạp. Cầu xin anh ta, chỉ vì số tiền có thể níu giữ sinh mạng mỏng manh của người thân yêu nhất.
Nhưng đáp lại, chỉ là một câu nói sắc lạnh như dao cứa, như ngàn mũi kim đâm vào tim: "Cô không xứng."
Định mệnh trớ trêu lại một lần nữa đẩy hai người đến gần nhau, bởi một chiếc nhẫn thất lạc từ nhiều năm trước. Chiếc nhẫn nhỏ bé ấy, giống như mảnh ghép còn thiếu, khiến bức tranh quá khứ dần hiện rõ, và anh ta, bất ngờ nhận ra, tôi chính là cô gái năm xưa đã cứu anh ta.
Tôi, cô chiêu nết na chốn Bắc Kinh, vậy mà lại đính hôn với Giang Yến - cậu ấm nhà họ Giang, một tay chơi có tiếng, ngỗ nghịch lại bất cần. Vì anh, tôi đã làm biết bao nhiêu chuyện trái khoáy, vượt cả khuôn phép.
Anh mê tốc độ, tôi bèn đăng ký học lái xe đua. Anh thích rượu chè, tôi cũng học cách nâng chén rồi uống cạn cả chai.
Anh gây sự, tôi âm thầm thu dọn tàn cuộc. Anh nổi nóng, tôi lại mỉm cười dịu dàng dỗ dành. Thành ra, tôi được người người nhà nhà khen ngợi là một vị hôn thê mẫu mực, ai cũng bảo tôi yêu Giang Yến đến mức say đắm, mù quáng.
Giang Yến cũng nghĩ vậy, cho đến đêm anh mở tiệc tẩy trần cho bạch nguyệt quang vừa từ nước ngoài trở về. Giữa chốn tiệc tùng huyên náo, tôi nhẹ nhàng gỡ bàn tay anh đang siết chặt lấy mình, nghiêm nghị nói: "Giang Yến, hủy hôn đi."
Đêm đó, người ta đồn rằng Giang Yến điên rồi.
Lịch sử trò chuyện WeChat của tôi bị phanh phui, hình tượng si tình sụp đổ tan tành.
Cư dân mạng xôn xao bàn tán, họ phát hiện ra bề ngoài tôi mê Ảnh Đế như điếu đổ mà anh chẳng thèm đoái hoài. Nhưng sau lưng, tôi lại lén lút cặp kè với mười anh chàng khác.
Chưa hết, tôi còn lập một nhóm chat mười một người, đặt tên là "Vân Chiêu và những chàng trai của cô".
Cư dân mạng vừa ghen tị vừa tức anh ách: "Nhỏ này số hưởng ghê! Sướng như tiên!"
Họ còn năn nỉ tôi viết sách chia sẻ bí kíp cưa trai nữa.
Tối đó, Ảnh Đế, người bình thường điềm tĩnh như cục bột, bỗng nhiên nhắn tin WeChat cho tôi, giọng điệu chất vấn: "Em nói em yêu anh muốn chết là như vậy đó hả?"
Chưa kịp hoàn hồn thì Thái Tử Gia, với ảnh đại diện chú chó husky, đã lên tiếng bênh vực tôi trên mạng: "Ai nói Vân Chiêu không chung tình chứ? Chị chung tình lắm! Nếu các bạn biết mười người trong nhóm chat đó đều là nick phụ của tôi hết thì các bạn sẽ thấy tôi mới là người may mắn. (✿◡‿◡)"
Ta hành nghề bà đỡ cũng ngót nghét mấy chục năm rồi, gặp qua kẻ van xin giữ lại giọt máu, cũng chứng kiến người vừa sinh xong đã muốn đoạn tuyệt hồng trần cho cốt nhục.
Thế nhưng hôm nay, tân nương còn đang gào thét thảm thiết trong phòng, mà mẹ chồng của nàng – phu nhân nhà họ Dương - lại nắm chặt tay ta, đặt vào đó chút bạc vụn.
"Quý nhân đừng sầu lo, bà già này nhất định dốc hết sức mình để mẹ con họ bình an."
Ta lén ước chừng, cũng được hai ba lượng, khóe môi bất giác nở nụ cười.
"A Di Đà Phật, nữ nhân sinh nở, ví như bước qua Quỷ Môn Quan. Sơ sẩy chút thôi, một xác hai mạng cũng là chuyện thường tình."
Phu nhân mân mê chuỗi Phật châu trong tay, nói đoạn liền siết chặt tay ta. Ta ngẩn người, ngước nhìn, thấy được dưới vẻ điềm tĩnh của bà ta, ẩn giấu sát khí lạnh lẽo.
Tôi là tiểu công chúa Bắc Kinh, ba năm trời ròng rã, tôi nâng đỡ bạn trai thành Ảnh đế lừng lẫy.
Hôm đó, đứng trên bục nhận giải, người trao cúp chính là mối tình đầu của anh ta.
Tình đầu hỏi: “Giờ này, anh còn điều gì tiếc nuối chưa làm được không?”
Giữa ánh đèn sân khấu sáng rực, bao nhiêu con mắt đổ dồn, anh ta hai tay nâng chiếc cúp vừa nhận, mỉm cười nhìn tình đầu: “Điều anh hứa với em, giờ anh làm được rồi”.
Dưới khán đài, bao nhiêu ánh mắt lại quay sang tôi, xì xào bàn tán.
Cư dân mạng cũng sôi sục, bảo tôi nuôi ong tay áo, nâng đỡ ra một con sói bạc bẽo, vong ân.
Tôi chỉ cười nhạt, rút hết tài nguyên.
Lộ Hoài à, trên đời thiếu gì đàn ông, tôi cần gì phải treo mình trên cành cây cong queo này?
Nam thần nghèo của trường, người tôi bao nuôi, lại chẳng mảy may thích tôi. Hôn thôi cũng thu thêm phí.
Rồi nhà tôi phá sản. Tôi dè dặt thăm dò:
"Tạ Úc Khâm, số tiền hôn anh thu thêm chắc cũng đủ cho em bao nuôi thêm một mẫu nam rồi đấy."
"Hay là... giảm giá chút đỉnh được không?"
Anh cười giễu cợt, từ chối, rồi anh hôn tôi, một nụ hôn dài, hút cạn những đồng tiền cuối cùng tôi có.
Hy vọng lụi tàn. Hóa ra, thứ anh thật sự khao khát chỉ là tiền của tôi.
Tổng giám đốc đặt cái thẻ đen tuyền, viền vàng chóe lên mặt bàn, cười nửa miệng nhìn cô: "Thẻ của tôi đó, trăm tệ đấy, tiêu pha cho dè sẻn vào."
Tiếng chuông giao thừa vừa dứt, chồng tôi bỗng nói: "Chín năm cô ấy đợi, năm thứ mười này, anh không thể phụ cô ấy..."
Tôi nuốt viên kẹo bơ: "Thang Ngọc, phải không?"
Anh ta im lặng. Nhưng tôi đã thấy chiếc nhẫn kim cương mà anh ta giấu kín.
Tôi gọi điện: "Sư huynh, em đồng ý tham gia thí nghiệm, quay lại mười năm trước."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. "Thất bại, em sẽ chết."
Nhưng nếu không tham gia, tôi cũng chẳng sống được lâu…