Ngôn Tình
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm.
Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.
Để được ly hôn, “tôi” bày đủ trò, hù dọa đủ kiểu, đến cả dọa chết cũng làm rồi.
Anh đau khổ: "Anh ký. Em đừng làm chuyện dại dột."
Tôi xé vụn thoả thuận ly hôn, rụt rè đưa tay ngoéo tay anh. "Nếu em nói, người trước đây không phải là em, anh... tin không?"
Anh sững sờ, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Anh cứ tưởng... em hận anh vì ép cưới..."
"Anh đã nghĩ... có lẽ... em cũng không cần anh nữa..."
Bạn cùng phòng lừa tôi về quê, hóa ra là cưới ma cho anh trai của cô ta.
Tối hôm đó, hồn ma anh trai của cô ta bị Hắc Bạch Vô Thường đánh cho te tua, Thập Điện Diêm La còn dọa bới cả mồ mả tổ tiên nhà cô ta lên nữa.
Đám ma quỷ tức giận gào lên: "Nương nương của bọn ta mà chúng mày cũng dám mơ tưởng hả?!"
À mà tôi quên chưa giới thiệu, tân nương của Quỷ Vương chính là tôi đây.
Công chúa để mắt đến phu quân ta. Chàng khéo léo thoái thác, viện cớ gia thất vẹn toàn.
Nào ngờ hôm sau, thủ cấp ta đã nằm dưới chân chàng.
"Giờ thì, chàng không còn gia thất rồi."
Chàng không rơi lệ, chỉ lặng lẽ ôm lấy đầu ta, bước lên xe ngựa của công chúa.
Công chúa nào hay, người nàng ta vừa đoạt được, lại chính là bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.
Lương Ngạn, hot boy của trường, xé nát lá thư tình tôi đưa. Vẻ mặt lạnh tanh, lại còn cười khẩy: "Đồ câm, bày đặt mơ mộng hả?"
Tôi cúi xuống nhặt từng mảnh vụn, định chìa ra, cậu ta lại hất tay tôi đi. Sau này, thấy tôi đi với cậu khác, mặt cậu ta lại cau có, tìm đủ mọi cách phá. "Sao không thích tôi nữa?"
Tôi thở dài, đặt mảnh giấy cũ mèm giữ bao lâu nay vào tay cậu ta, chậm rãi mở ra. "Tôi có thích cậu đâu. Thư người ta nhờ gửi thôi."
Vậy đấy, giờ tới lượt Lương Ngạn, hot boy ngày nào, điên cuồng theo đuổi tôi.
Sau khi giúp chị bỏ thuốc Thái Tử Bắc Kinh, chị tôi chuồn mất. Tôi thì đen đủi, bị tóm gọn.
Anh cắn vào vành tai tôi, đe doạ: “Em yêu không muốn nhà mình phá sản đâu nhỉ.”
Hôm sau, người ngợm ê ẩm, tôi vẫn lén đi xem mắt.
Ai dè Thái Tử lại xuất hiện, cười khẩy: “Vội vàng thế, hoá ra là đi xem mắt em trai anh à?”
Tôi cứng đờ người, toan bỏ trốn.
Nhưng anh xộc vào phòng, bế thốc tôi đặt lên đùi, tay phe phẩy lông vũ: “Muốn làm em vợ anh thì thôi đi, giờ còn muốn làm em dâu anh. Em nói xem, anh nên phạt em thế nào đây hả?”
Bạch nguyệt quang của Lục Thời Ngạn sinh cho anh ta một đứa con trai rồi biến mất.
Để con có mẹ, anh ta tìm đến tôi. Bởi tôi có nét hao hao bạch nguyệt quang của anh ta.
Ba năm, tôi lặng lẽ làm cái bóng của hai bố con họ. Hiền lành, chu đáo, thấu hiểu, và luôn giữ được sự điềm tĩnh.
Rồi một hôm, tôi đi đón con anh ta tan học. Thằng bé nói với bạn: “Dì ấy là bảo mẫu của tớ. Mẹ tớ sắp về rồi.”
Nghe câu nói ấy, lòng tôi nhẹ bẫng. Về đi. Về để tôi cầm tiền rồi cuốn gói ra đi.
Ảnh đế Bùi Dao Châu từ ngày debut đến giờ lúc nào cũng đeo một cái dây chuyền nhựa nhìn hơi bị kém sang trên người. Thiên hạ đồn rằng đó là kỷ vật tình đầu dang dở của anh. Ai dè đâu, tôi đăng lên Weibo một cái y chang!
Thế là cư dân mạng được phen xúm vào mắng tôi là ăn theo để nổi tiếng. Cay cú quá, tôi đành lên tiếng thanh minh: "Cái dây chuyền này là quà của bạn trai ngu ngốc hồi cấp hai tặng, anh ta còn lừa tôi là đang quay phim ở trường quay và sẽ trở thành ảnh đế!"
Tối hôm đó, anh đăng ảnh chiếc cúp ảnh đế, kèm theo dòng trạng thái: "Cái dây chuyền tôi đeo mười năm nay là quà bạn gái mạng hồi cấp hai tặng. Em ấy... đã mất vì ung thư. Em ấy là mối tình đầu của tôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm. À mà, có tin vui là em ấy chưa chết, vừa rồi còn mắng tôi ngu ngốc."
Sau khi tỏ tình với Chu Diễn bị từ chối, anh nói với tôi rằng chúng tôi có thể làm bạn.
"Làm bạn thì hôn một cái được không?"
Chu Diễn nhìn tôi, yết hầu chuyển động: "Không phải là không thể."
Tôi gật đầu, rồi lại sững người, vô thức giơ tay nhéo má anh đang nghiêng sang, chỉ vào chiếc bàn bừa bộn: "Ý em là dọn sạch* bàn đi."
(*) Từ “hôn” và “dọn” có phát âm na ná nhau trong tiếng Trung.
Công ty có phú nhị đại mới tới, vừa lúc mọi người xúm xít quanh cậu ta, thực tập sinh kế bên huých nhẹ vào tay tôi.
“Chị ơi, kể chị nghe chuyện này, thiệt ra em mới là người thừa kế của Tập đoàn Lâm Thị đó.”
Nhìn đầu tóc úp nồi với cặp mắt ngây ngô, tôi bật cười.
“Nói dóc, trừ khi sang cho chị căn nhà.”
Cậu tóc úp nồi im thin thít, quay qua lật đật mở ngăn kéo, lôi ra xấp sổ đỏ dày cộm, rồi ngước lên hỏi tôi với giọng chân thành: “Chị muốn căn nào?”
Tắm xong, tôi quấn khăn tắm, bước vào phòng bạn thân. Cả đống áo lót đủ kiểu bày la liệt trên giường.
"Cái nào hợp với váy đỏ mới mua hả mày?"
Nó im lặng hồi lâu. Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: "Đen đẹp hơn."
Chia tay bạn trai rồi.
Ngồi trong xe chồng mà trong lòng ngổn ngang trăm mối, nước mắt cứ chực trào ra nhưng lại cố nuốt ngược vào trong.
Nghĩ lại thấy đời người cũng lắm lúc trớ trêu. Hồi đi học thì yêu đương giấu bố giấu mẹ, bây giờ lấy nhau rồi, yêu đương lại giấu chồng. Cả một đời toàn những tiếc nuối.
Khi bố mẹ tìm thấy tôi, tôi làm như không hay biết gì. Ba phần vô tội, bảy phần ngây ngô, y như một cô tiểu thư thứ thiệt.
Sự thật, tôi là kẻ mạo danh. Chỉ vì tôi trông giống bố mẹ hơn cả cô tiểu thư kia, nên mới bị nhận nhầm.
Kiếp trước, vì tôi nói ra sự thật, nên cuối cùng bị chặt tay chặt chân, chết thảm nơi xứ người. Kiếp này, tôi quyết định giả đò không biết gì, an phận làm tiểu thư của tập đoàn nhà họ Lâm.
Trước khi ra mắt, tôi từng bao nuôi một thiếu niên bị khiếm thính.
Ai ngờ đâu, bố mẹ anh tìm đến, tôi mới té ngửa ra anh là thiếu gia nhà giàu nhất Giang Thành.
Rồi anh quay lại tìm tôi, nhưng tôi chuồn mất vì một tấm séc mười triệu.
Gặp lại nhau là vào buổi tối tôi đi xin tài trợ.
Đêm đó, tôi van xin đủ kiểu mà anh vẫn “yêu” tôi không chút thương xót.
Anh còn tự tay tháo chiếc máy trợ thính tôi tặng, ghé sát tai tôi thì thầm: “Kêu to lên chút nữa đi, em biết đấy, anh không nghe thấy.”
Hôm ly hôn Chu Cảnh Đường, tôi đang mang bầu được ba tháng. Anh ta một tay cầm tờ giấy ly hôn, tay kia thì ôm cô ánh trăng sáng của đời mình, cười khẩy: “Tống Khinh này, em tưởng bỏ em rồi tôi sống không nổi chắc? Tôi nói cho em biết, đừng hòng!”
Nhìn mặt cô ánh trăng sáng xanh xao, tôi nhẹ nhàng khuyên Chu Cảnh Đường: “Chu Cảnh Đường à, cả đời anh cái gì cũng dễ dàng có được nên chẳng biết quý trọng. Bây giờ vất vả lắm mới quay lại được với mối tình đầu, mong anh được toại nguyện.”
Từ mười sáu đến hai mươi tám tuổi, mười hai năm trời tôi nâng niu chiều chuộng anh ta, giờ thì mệt mỏi lắm rồi.
Vào năm thứ ba sau khi ta đính hôn với thế tử Tuyên Bình Hầu, thứ muội nuôi nấng ở điền trang được đón về.
Hắn gặp nàng ta bèn khăng khăng muốn đổi người hứa hôn.
Thứ muội nói sẽ cướp đi danh vị thế tử phi. Nhưng nàng ta không ngờ rằng ta sẽ chắp tay dâng lên.
Chỉ vì ta biết hắn là hàng giả, vài tháng sau thế tử chân chính sẽ trở về.
Sau mười năm xa cách, phu quân ta, nay đã là đại tướng quân, rước cả nhà lên kinh đô hưởng phúc. Chưa kịp an vị, một quận chúa kiêu kỳ đã chắn ngang xe ngựa, cao giọng: "Tướng quân cùng ta tình sâu nghĩa nặng, nếu ngươi thức thời, nguyện làm thiếp thất, ta sẽ cho ngươi miếng cơm manh áo."
Bà nội, mẹ chồng, chị em chồng ta, người nào người nấy đều dùng giọng kinh thành lơ lớ mắng nàng ta xối xả. Ta rưng rưng nước mắt, thầm nghĩ, nếu tên khốn kiếp kia thật sự hai lòng, ta sẽ thu dọn hành lý, quay về quê cũ buôn bán nhỏ.
Nào ngờ, lời chàng thốt ra lại như nọc ong, cay độc vô cùng. Còn đối với ta thì...