HE
Ba năm làm chim hoàng yến cho đại gia đất Bắc Kinh. Vị hôn thê của anh ta vừa về nước. Đám anti-fan của tôi như phát điên, hả hê gào rú: "Tuyệt! Cuối cùng cũng có người trị được cô ta rồi!"
Rồi một đoạn video của tôi và cô nàng vị hôn thê bị lộ. Trong video, tôi bị chị ép vào tường, khẽ nức nở. Giọng chị khàn đặc: "Lần này chị về, là vì em."
Em gái vừa thi đại học xong, tôi định đưa nó đi du lịch thư giãn một chuyến. Ai ngờ đâu, bạn trai tôi lại không đồng ý. Anh ta bảo: "Đợi em gả cho anh, em sẽ là người nhà họ Vương, sao có thể tiêu tiền cho người ngoài?"
Không chỉ vậy, anh ta còn đẩy em gái mình đến trước mặt tôi và nói: "Hủy vé máy bay của em gái em đi. Em gái anh cũng vừa thi xong, em làm chị dâu, đưa nó đi mới phải."
Cô em gái cũng chen vào: "Đúng vậy chị dâu, chị phải biết vun vén cho gia đình chứ."
Nghe họ nói vậy, tôi nhìn ba tấm vé máy bay đã đặt, rồi lặng lẽ hủy bỏ một tấm. Bọn họ nói cũng có lý, tôi đâu phải kẻ ngốc, sao phải lo cho em gái nhà người ta?
Chồng tôi, người đàn ông có thân thể vốn đã yếu ớt ấy, nói với tôi rằng anh ta sẽ hiến thận cho đứa cháu trai mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối.
Nghĩ đến cảnh anh ta chết trên bàn mổ, tôi cuống cuồng tìm đủ thứ tài liệu về những nguy hiểm khi mất đi một quả thận, mong anh ta suy nghĩ lại.
Anh ta cứ thế lưỡng lự, tiến thoái lưỡng nan. Bệnh tình của đứa cháu mỗi ngày một nặng, chị dâu tôi xông vào nhà, mồm năm miệng mười, vừa đánh vừa chửi.
Chồng tôi chỉ đứng lặng im, rồi quay sang khuyên nhủ tôi: “Thi Thi à, anh không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ ấy đi vào chỗ chết. Em phải hiểu cho lòng một người mẹ chứ!”
Tôi định nói: “Anh muốn hiến thì cứ hiến. Nhưng em không thể chấp nhận sống với một người chồng thiếu mất quả thận.”
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị chị dâu, người đang mất hết lý trí, xô ngã từ ban công xuống. Cái chết đến bất ngờ, lạnh lẽo và đau đớn.
Chết rồi tôi mới biết, thì ra anh ta và chị dâu đã dan díu với nhau từ lâu. Anh ta luôn tin rằng đứa nhỏ là con mình, nên mới cam tâm tình nguyện hiến thận. Nhưng trớ trêu thay, anh ta lại vô sinh! Sự thật ấy, tôi còn chưa kịp nói ra.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng cái ngày anh ta nói với tôi về chuyện hiến thận.
Cái ngày tôi bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà cũng là ngày ba người cậu mà tôi chưa từng gặp mặt tìm đến. Về đến nhà các cậu, tôi mới té ngửa ra là cả ba người đều là đại gia thứ thiệt. Cậu cả là CEO công ty nọ, cậu hai là ngôi sao điện ảnh sáng chói, còn cậu ba là học giả đầu ngành.
Thế rồi, ông bố tồi của tôi phát hiện ra bí mật về thân thế của tôi. Ông ta lôi theo bà mẹ kế, quỳ sụp trước mặt tôi, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Trong danh sách bạn bè của tôi có một anh chàng rất thích khoe thân.
Anh ta hay đăng mấy tấm ảnh chụp khoe cơ bắp với gương.
Hồi đầu tôi chẳng biết đây là gã sở khanh nào đang đi “giăng lưới bắt cá”.
Mãi sau này tôi mới biết rằng, bài đăng của anh ta chỉ hiển thị với mình tôi.
Tôi và bạn thân cùng xuyên sách cứu vớt nam phụ.
Cả hai đang bụng mang dạ chửa, chờ đến ngày hốt bạc thì bỗng dưng trời giáng tai ương.
Chồng của bạn thân, Thái tử gia u ám, hoá ra lại lén lút nuôi chim hoàng yến bên ngoài. Còn chồng tôi, Phật tử giới kinh đô, thì trong lòng vẫn cứ vương vấn bạch nguyệt quang.
Hai ả đó còn hợp tác, kéo nhau đến tận cửa livestream chửi rủa chúng tôi.
Bạn thân: “Đánh không?”
Tôi: “Mày đánh thì tao đánh!”
Đánh thì sướng thật đấy, nhưng đến nửa đêm thì bắt đầu xoa đầu gãi tai, lo ngay ngáy sợ bị trả thù.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định giả chết chuồn khỏi thế giới đó, ôm theo mớ tiền thưởng kếch xù, tha hồ ăn chơi nhảy múa, sống cuộc đời phóng túng.
Ai dè hưởng thụ chưa được hai năm, bạn thân đang nằm ườn trên múi bụng của anh mẫu nam cao mét tám lăm thì bị Thái tử gia tóm sống.
Còn tôi thì bị anh Phật tử dồn vào chân tường.
Tôi và bạn thân: “Hệ thống, mày chơi bẩn thế!!!”
Trong chương trình hẹn hò, Ảnh Đế được hỏi về chuyện tào lao nhất mà anh từng làm. Anh cúi mặt, cười tự giễu: "Từng làm kẻ thứ ba vì tình."
Cư dân mạng bàn tán ồn ào. Anh nhìn về phía tôi, vẻ mặt đắc ý, bổ sung thêm: "Rồi sau đó mới té ngửa, hóa ra mình mới là chính thất."
Tôi: “…”
Anh đắc ý cái nỗi gì!
Vào hôm trước thềm diễn ra đại hội động viên thi đại học, cô bạn thân đến gặp tôi, nói rằng nó có hệ thống.
Ngày hôm sau, trong đại hội động viên, nó lao lên bục giảng giật mái tóc giả ra khỏi đầu hiệu trưởng.
Cả trường xôn xao.
Cùng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông thông báo: Số dư tài khoản +34200 tệ.
Tôi cũng xôn xao mất rồi.
Tôi là cô hồn dã quỷ làm thuê ở dương gian. Tôi tìm được một căn nhà, gia chủ hiền lành, cũng chẳng thấy thờ cúng gì, cửa nhà không thần.
Thế là ngày nào tôi cũng ghé qua, cơm nước thì xin một bát, phòng tắm thì dùng ké, giường thì nằm nhờ. Dù sao anh cũng có thấy tôi đâu.
Rồi một hôm, tôi rủ bạn quỷ đến cùng ăn chực. Ai dè nó vừa thấy anh đã sợ xanh mặt, rú lên một tiếng thất thanh rồi chuồn mất…
Quái đàm quy tắc phủ xuống thế giới, mỗi lần xuất hiện là lại cướp đi biết bao mạng người. Muốn sống thì chỉ có cách duy nhất là chiến thắng nó. Mười năm trôi qua kể từ ngày quái đàm quy tắc giáng xuống, Hiệp hội nghiên cứu quái đàm liên hợp toàn cầu tổng kết được mớ quy tắc chung.
Sách quy tắc chung của quái đàm:
1. Đừng có mà quên mình là ai trong quái đàm. Nhớ kỹ, mình là người, hai mắt, một mũi, một miệng, thế thôi.
2. Thời gian, phải bám víu lấy nó, đừng để nó trôi tuột khỏi tầm tay. Mất khái niệm thời gian cũng đồng nghĩa với việc lạc lối vĩnh viễn.
3. Quy tắc, cứ tìm đi, càng nhiều càng tốt. Nhưng mà nhớ nhé, đừng có tin sái cổ vào bất cứ điều gì.
4. Càng biết nhiều quy tắc, "Đấng" lại càng dòm ngó.
5. Đừng để đầu óc mình rỗng tuếch. Phải suy nghĩ, phải tư duy.
6. Cứ diễn đi, diễn cho tròn vai. Trong quái đàm, biết đâu được mình sẽ trở thành cái giống gì.
Tô Dung, xuyên không đến thế giới này, lại vớ được cái máy dò ô nhiễm. Thứ này giúp cô phân biệt được quy tắc nào đã bị "Đấng" nhúng tay vào. Lật giở cuốn sách mà ai mới vào cũng phải đọc, cô lạnh sống lưng khi thấy những dòng chữ đỏ như máu, dấu hiệu của sự ô nhiễm.
Tô Dung: “Trời ạ, thế giới này đúng là sắp tiêu đời thật rồi!”
Lịch sử trò chuyện WeChat của tôi bị phanh phui, hình tượng si tình sụp đổ tan tành.
Cư dân mạng xôn xao bàn tán, họ phát hiện ra bề ngoài tôi mê Ảnh Đế như điếu đổ mà anh chẳng thèm đoái hoài. Nhưng sau lưng, tôi lại lén lút cặp kè với mười anh chàng khác.
Chưa hết, tôi còn lập một nhóm chat mười một người, đặt tên là "Vân Chiêu và những chàng trai của cô".
Cư dân mạng vừa ghen tị vừa tức anh ách: "Nhỏ này số hưởng ghê! Sướng như tiên!"
Họ còn năn nỉ tôi viết sách chia sẻ bí kíp cưa trai nữa.
Tối đó, Ảnh Đế, người bình thường điềm tĩnh như cục bột, bỗng nhiên nhắn tin WeChat cho tôi, giọng điệu chất vấn: "Em nói em yêu anh muốn chết là như vậy đó hả?"
Chưa kịp hoàn hồn thì Thái Tử Gia, với ảnh đại diện chú chó husky, đã lên tiếng bênh vực tôi trên mạng: "Ai nói Vân Chiêu không chung tình chứ? Chị chung tình lắm! Nếu các bạn biết mười người trong nhóm chat đó đều là nick phụ của tôi hết thì các bạn sẽ thấy tôi mới là người may mắn. (✿◡‿◡)"
Ta hành nghề bà đỡ cũng ngót nghét mấy chục năm rồi, gặp qua kẻ van xin giữ lại giọt máu, cũng chứng kiến người vừa sinh xong đã muốn đoạn tuyệt hồng trần cho cốt nhục.
Thế nhưng hôm nay, tân nương còn đang gào thét thảm thiết trong phòng, mà mẹ chồng của nàng – phu nhân nhà họ Dương - lại nắm chặt tay ta, đặt vào đó chút bạc vụn.
"Quý nhân đừng sầu lo, bà già này nhất định dốc hết sức mình để mẹ con họ bình an."
Ta lén ước chừng, cũng được hai ba lượng, khóe môi bất giác nở nụ cười.
"A Di Đà Phật, nữ nhân sinh nở, ví như bước qua Quỷ Môn Quan. Sơ sẩy chút thôi, một xác hai mạng cũng là chuyện thường tình."
Phu nhân mân mê chuỗi Phật châu trong tay, nói đoạn liền siết chặt tay ta. Ta ngẩn người, ngước nhìn, thấy được dưới vẻ điềm tĩnh của bà ta, ẩn giấu sát khí lạnh lẽo.
Để thoát khỏi bàn tay của bọn buôn người, thiếu nữ xinh đẹp phải trói buộc đời mình với một thiếu niên xa lạ, tàn độc.
Anh có được cô, nhưng lại chẳng biết làm sao để giữ cô ở lại, trọn vẹn trong thế giới của riêng anh. Ban đầu chỉ là một kẻ điên, giờ đây, vì cô, anh trở nên ngốc nghếch.
Hôm biết Thiệu Xuyên ngoại tình, Tư Cẩn trút bỏ lớp áo cuối cùng trước mặt Lục Phóng Tranh.
"Sao anh lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc em tơi tả thế này?"
Họ chia nhau điếu thuốc, khoảnh khắc tĩnh lặng, anh hỏi: "Anh là gì của em?"
Là Adam lén lút nếm trái cấm, chạy dọc hành lang lâu đài hun hút trong đêm cùng cô. Cô không muốn anh lộ ra ánh sáng.
"Lover." Cô đáp, ngắn gọn, như thể không còn từ nào thích hợp hơn.
Thế rồi, Lục Phóng Tranh, Tổng Giám đốc Hillsborough Group, bắt đầu những chuyến bay vượt Đại Tây Dương, qua lại giữa Trung Quốc và Anh, bất chấp tám tiếng lệch múi giờ, chỉ để gặp người tình bí mật.
——
Rồi lại một lần, Tư Cẩn trốn khỏi tòa lâu đài ở Anh, anh đuổi theo cô đến tận văn phòng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Tổng Giám đốc cao ngạo, cấm dục ấy tháo cà vạt, nhét vào môi cô.
"Em chỉ làm những gì em thấy vui vẻ với anh thôi, Lục Phóng Tranh." Cô rực rỡ như đóa hồng Anh tháng Năm, cuốn hờ cà vạt quanh cổ tay, thấm mồ hôi trên trán anh. "Có những chuyện đâu thể miễn cưỡng."
Vô tình, nhưng vẫn khiến người ta rung động. Anh hỏi: "Nếu anh nhất quyết miễn cưỡng thì sao?"
Câu chuyện về một cô gái đàng hoàng lạc vào vai nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết. Nhưng cô chẳng hay biết gì, còn mơ về những ngày sống yên ổn.
——
Tô Nhuế cứ ngỡ mình xuyên không, ai dè lại rơi vào một cuốn tiểu thuyết.
Cứ tưởng mình là bạch phú mỹ, hóa ra chỉ là nữ phụ mờ nhạt.
Tưởng đã tìm được người tử tế để kết hôn, nào ngờ lại vớ ngay nam chính.
Tám mươi chương rồi, giờ mới ngộ ra thân phận nữ phụ của mình.
Cả thế giới mộng mơ như phim, chỉ riêng cô là sống thực?!
Nam thần nghèo của trường, người tôi bao nuôi, lại chẳng mảy may thích tôi. Hôn thôi cũng thu thêm phí.
Rồi nhà tôi phá sản. Tôi dè dặt thăm dò:
"Tạ Úc Khâm, số tiền hôn anh thu thêm chắc cũng đủ cho em bao nuôi thêm một mẫu nam rồi đấy."
"Hay là... giảm giá chút đỉnh được không?"
Anh cười giễu cợt, từ chối, rồi anh hôn tôi, một nụ hôn dài, hút cạn những đồng tiền cuối cùng tôi có.
Hy vọng lụi tàn. Hóa ra, thứ anh thật sự khao khát chỉ là tiền của tôi.