HE
Trước khi ra mắt, tôi từng bao nuôi một thiếu niên bị khiếm thính.
Ai ngờ đâu, bố mẹ anh tìm đến, tôi mới té ngửa ra anh là thiếu gia nhà giàu nhất Giang Thành.
Rồi anh quay lại tìm tôi, nhưng tôi chuồn mất vì một tấm séc mười triệu.
Gặp lại nhau là vào buổi tối tôi đi xin tài trợ.
Đêm đó, tôi van xin đủ kiểu mà anh vẫn “yêu” tôi không chút thương xót.
Anh còn tự tay tháo chiếc máy trợ thính tôi tặng, ghé sát tai tôi thì thầm: “Kêu to lên chút nữa đi, em biết đấy, anh không nghe thấy.”
Tôi là cô hồn dã quỷ làm thuê ở dương gian. Tôi tìm được một căn nhà, gia chủ hiền lành, cũng chẳng thấy thờ cúng gì, cửa nhà không thần.
Thế là ngày nào tôi cũng ghé qua, cơm nước thì xin một bát, phòng tắm thì dùng ké, giường thì nằm nhờ. Dù sao anh cũng có thấy tôi đâu.
Rồi một hôm, tôi rủ bạn quỷ đến cùng ăn chực. Ai dè nó vừa thấy anh đã sợ xanh mặt, rú lên một tiếng thất thanh rồi chuồn mất…
Tắm xong, tôi quấn khăn tắm, bước vào phòng bạn thân. Cả đống áo lót đủ kiểu bày la liệt trên giường.
"Cái nào hợp với váy đỏ mới mua hả mày?"
Nó im lặng hồi lâu. Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: "Đen đẹp hơn."
Chồng tôi, người đàn ông có thân thể vốn đã yếu ớt ấy, nói với tôi rằng anh ta sẽ hiến thận cho đứa cháu trai mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối.
Nghĩ đến cảnh anh ta chết trên bàn mổ, tôi cuống cuồng tìm đủ thứ tài liệu về những nguy hiểm khi mất đi một quả thận, mong anh ta suy nghĩ lại.
Anh ta cứ thế lưỡng lự, tiến thoái lưỡng nan. Bệnh tình của đứa cháu mỗi ngày một nặng, chị dâu tôi xông vào nhà, mồm năm miệng mười, vừa đánh vừa chửi.
Chồng tôi chỉ đứng lặng im, rồi quay sang khuyên nhủ tôi: “Thi Thi à, anh không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ ấy đi vào chỗ chết. Em phải hiểu cho lòng một người mẹ chứ!”
Tôi định nói: “Anh muốn hiến thì cứ hiến. Nhưng em không thể chấp nhận sống với một người chồng thiếu mất quả thận.”
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị chị dâu, người đang mất hết lý trí, xô ngã từ ban công xuống. Cái chết đến bất ngờ, lạnh lẽo và đau đớn.
Chết rồi tôi mới biết, thì ra anh ta và chị dâu đã dan díu với nhau từ lâu. Anh ta luôn tin rằng đứa nhỏ là con mình, nên mới cam tâm tình nguyện hiến thận. Nhưng trớ trêu thay, anh ta lại vô sinh! Sự thật ấy, tôi còn chưa kịp nói ra.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng cái ngày anh ta nói với tôi về chuyện hiến thận.
Chia tay bạn trai rồi.
Ngồi trong xe chồng mà trong lòng ngổn ngang trăm mối, nước mắt cứ chực trào ra nhưng lại cố nuốt ngược vào trong.
Nghĩ lại thấy đời người cũng lắm lúc trớ trêu. Hồi đi học thì yêu đương giấu bố giấu mẹ, bây giờ lấy nhau rồi, yêu đương lại giấu chồng. Cả một đời toàn những tiếc nuối.
Em gái vừa thi đại học xong, tôi định đưa nó đi du lịch thư giãn một chuyến. Ai ngờ đâu, bạn trai tôi lại không đồng ý. Anh ta bảo: "Đợi em gả cho anh, em sẽ là người nhà họ Vương, sao có thể tiêu tiền cho người ngoài?"
Không chỉ vậy, anh ta còn đẩy em gái mình đến trước mặt tôi và nói: "Hủy vé máy bay của em gái em đi. Em gái anh cũng vừa thi xong, em làm chị dâu, đưa nó đi mới phải."
Cô em gái cũng chen vào: "Đúng vậy chị dâu, chị phải biết vun vén cho gia đình chứ."
Nghe họ nói vậy, tôi nhìn ba tấm vé máy bay đã đặt, rồi lặng lẽ hủy bỏ một tấm. Bọn họ nói cũng có lý, tôi đâu phải kẻ ngốc, sao phải lo cho em gái nhà người ta?
Hôm biết Thiệu Xuyên ngoại tình, Tư Cẩn trút bỏ lớp áo cuối cùng trước mặt Lục Phóng Tranh.
"Sao anh lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc em tơi tả thế này?"
Họ chia nhau điếu thuốc, khoảnh khắc tĩnh lặng, anh hỏi: "Anh là gì của em?"
Là Adam lén lút nếm trái cấm, chạy dọc hành lang lâu đài hun hút trong đêm cùng cô. Cô không muốn anh lộ ra ánh sáng.
"Lover." Cô đáp, ngắn gọn, như thể không còn từ nào thích hợp hơn.
Thế rồi, Lục Phóng Tranh, Tổng Giám đốc Hillsborough Group, bắt đầu những chuyến bay vượt Đại Tây Dương, qua lại giữa Trung Quốc và Anh, bất chấp tám tiếng lệch múi giờ, chỉ để gặp người tình bí mật.
——
Rồi lại một lần, Tư Cẩn trốn khỏi tòa lâu đài ở Anh, anh đuổi theo cô đến tận văn phòng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Tổng Giám đốc cao ngạo, cấm dục ấy tháo cà vạt, nhét vào môi cô.
"Em chỉ làm những gì em thấy vui vẻ với anh thôi, Lục Phóng Tranh." Cô rực rỡ như đóa hồng Anh tháng Năm, cuốn hờ cà vạt quanh cổ tay, thấm mồ hôi trên trán anh. "Có những chuyện đâu thể miễn cưỡng."
Vô tình, nhưng vẫn khiến người ta rung động. Anh hỏi: "Nếu anh nhất quyết miễn cưỡng thì sao?"
Tôi gả cho Trương Ngạn Kiều, một ông trùm Hồng Kông cao ngạo, lạnh lùng. Sau khi cưới, những lúc gần gũi, anh luôn là người nắm quyền chủ động.
Cho đến đêm trước khi ly hôn, lần đầu tiên tôi chủ động khiêu khích. Lúc bị tôi đẩy ngã, anh hơi bất ngờ, rồi lại mỉm cười dung túng: "Hóa ra... mợ Trương thích thế này."
Sau ly hôn, tôi nghe nói anh sắp cưới một cô chiêu danh giá khác. Tôi cũng dần buông bỏ chấp niệm trong lòng, nhận lời cầu hôn của người vẫn luôn theo đuổi mình.
Đêm tân hôn, Trương Ngạn Kiều đột ngột xuất hiện. Anh ngồi im, giọng nói bình thản đến mức đáng sợ:
"Thẩm Từ, có phải tại anh không đủ chiều em?"
"Hay là, những lời em nói yêu anh, từ đầu đến cuối đều là giả dối?"
Lịch sử trò chuyện WeChat của tôi bị phanh phui, hình tượng si tình sụp đổ tan tành.
Cư dân mạng xôn xao bàn tán, họ phát hiện ra bề ngoài tôi mê Ảnh Đế như điếu đổ mà anh chẳng thèm đoái hoài. Nhưng sau lưng, tôi lại lén lút cặp kè với mười anh chàng khác.
Chưa hết, tôi còn lập một nhóm chat mười một người, đặt tên là "Vân Chiêu và những chàng trai của cô".
Cư dân mạng vừa ghen tị vừa tức anh ách: "Nhỏ này số hưởng ghê! Sướng như tiên!"
Họ còn năn nỉ tôi viết sách chia sẻ bí kíp cưa trai nữa.
Tối đó, Ảnh Đế, người bình thường điềm tĩnh như cục bột, bỗng nhiên nhắn tin WeChat cho tôi, giọng điệu chất vấn: "Em nói em yêu anh muốn chết là như vậy đó hả?"
Chưa kịp hoàn hồn thì Thái Tử Gia, với ảnh đại diện chú chó husky, đã lên tiếng bênh vực tôi trên mạng: "Ai nói Vân Chiêu không chung tình chứ? Chị chung tình lắm! Nếu các bạn biết mười người trong nhóm chat đó đều là nick phụ của tôi hết thì các bạn sẽ thấy tôi mới là người may mắn. (✿◡‿◡)"
Duyên nợ của tôi và Cố Bắc Thần, bắt đầu từ thuở bé thơ.
Bảy tuổi, tôi liều mình cứu anh ta khỏi bọn bắt cóc, đánh đổi bằng giọng nói ngọng nghịu suốt bao năm. Vậy mà anh ta, cùng đám bạn bè, nhẫn tâm cười cợt, dè bỉu tôi.
"Ai thèm lấy đứa nói lắp!"
"Hôn ước trẻ con, vứt!"
Tôi âm thầm rút lui khỏi thế giới của Cố Bắc Thần, chuyên tâm học hành, thi đỗ vào ngành y hàng không, trở thành bông hoa sáng nhất nơi ấy. Ấy vậy mà anh ta vẫn không buông tha, buông lời cay nghiệt: "Đứa nói lắp thì làm được trò trống gì?"
Cho đến một ngày, video quảng bá tôi quay cùng chàng phi công điển trai nhất hãng hàng không gây sốt khắp mạng xã hội. Trong video, tôi tự tin, rạng rỡ, giọng nói lưu loát. Bên cạnh tôi là anh, ánh mắt chan chứa yêu thương, trìu mến.
Tối hôm đó, tôi đăng ảnh chụp chung với anh, công khai: "Đã ở bên chàng trai mình thầm thương từ năm 17 tuổi".
Lần này, đến lượt Cố Bắc Thần như ngồi trên đống lửa: "Thẩm Thính Hạ, đừng quên chúng ta có hôn ước".
Đáp lại anh ta là giọng cười trầm ấm của người đàn ông bên cạnh tôi: "Hôn ước thì đã sao? Anh hối hận à? Gọi điện cho bạn gái tôi lúc nửa đêm, anh không sao chứ?"
Chồng tôi chết đuối bất đắc kỳ tử. Dọn dẹp di vật, tôi mới tá hỏa phát hiện tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, kẹp cẩn thận trong một cuốn tạp chí cũ.
Căn nhà hiện ra trước mắt khiến tôi chết lặng. Ấm áp, lãng mạn, xa hoa đến choáng ngợp. Thảm trải sàn dày, đèn chùm pha lê lấp lánh dù phủ một lớp bụi thời gian. Khác xa căn nhà cũ kỹ, chật chội chúng tôi đang ở.
Trên tường, ảnh anh ta và mối tình đầu tươi cười rạng rỡ bên cạnh hai đứa trẻ sinh đôi. Trên bàn, lá thư tuyệt mệnh nguệch ngoạc đập vào mắt: "Tang Vãn, từ ngày em mất hai năm trước, anh sống không bằng chết. Nay chữ hiếu đã tròn, con cái nên người, anh cũng chẳng còn vướng bận. Mong kiếp sau, được nối lại duyên xưa với em nơi hoàng tuyền!"
Tôi loạng choạng bước ra, đầu óc quay cuồng. Chỉ muốn xông thẳng đến mộ anh ta mà đào lên, chất vấn cho ra lẽ. Nhưng cơn giận ngút trời, khí huyết dồn lên, tôi phun ra một ngụm máu tươi, mắt tối sầm lại rồi ngã quỵ.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đã trở về năm thứ mười làm vợ anh ta.
Trong danh sách bạn bè của tôi có một anh chàng rất thích khoe thân.
Anh ta hay đăng mấy tấm ảnh chụp khoe cơ bắp với gương.
Hồi đầu tôi chẳng biết đây là gã sở khanh nào đang đi “giăng lưới bắt cá”.
Mãi sau này tôi mới biết rằng, bài đăng của anh ta chỉ hiển thị với mình tôi.
Để thoát khỏi bàn tay của bọn buôn người, thiếu nữ xinh đẹp phải trói buộc đời mình với một thiếu niên xa lạ, tàn độc.
Anh có được cô, nhưng lại chẳng biết làm sao để giữ cô ở lại, trọn vẹn trong thế giới của riêng anh. Ban đầu chỉ là một kẻ điên, giờ đây, vì cô, anh trở nên ngốc nghếch.
Sau khi nhặt được Ma Tôn, ta bèn ép hắn bái sư, còn cấy vào người hắn bí thuật đọc tâm. Nghĩ bụng, hễ nhóc này dám manh nha ý nghĩ xấu xa gì là ta dập tắt ngay!
Ấy thế mà một hôm, Ma Tôn nhà ta cứ nhìn chằm chằm con thỏ, trong lòng lại nghĩ: "Chậc, tay không thế này thì chán chết, bóp nát cổ nó cho vui!"
Ta nghe được, hốt hoảng chộp lấy tay hắn.
Bây giờ thì hết rảnh tay rồi nhé!
Ma Tôn ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Đêm qua nằm mơ, sư phụ còn dùng đôi tay này mà cào ta mấy vệt trên lưng đây này..."
Trời đất ơi, cái tên đệ tử hư hỏng này!
Ba năm làm chim hoàng yến cho đại gia đất Bắc Kinh. Vị hôn thê của anh ta vừa về nước. Đám anti-fan của tôi như phát điên, hả hê gào rú: "Tuyệt! Cuối cùng cũng có người trị được cô ta rồi!"
Rồi một đoạn video của tôi và cô nàng vị hôn thê bị lộ. Trong video, tôi bị chị ép vào tường, khẽ nức nở. Giọng chị khàn đặc: "Lần này chị về, là vì em."
Ta chỉ là một nha đầu nhóm lửa, thân trong sạch nên được chọn vào phủ Tể tướng, giải độc cho đại công tử tựa như tiên nhân giáng thế. Qua một đêm, y chẳng hề chê bai thân phận hèn mọn của ta, giữ ta lại hầu hạ bên mình.
Ta tự biết mình như hạt bụi nhỏ bé dưới chân y, khác biệt tựa mây trời với bùn đất, vậy mà vẫn không ngăn được ái mộ nảy nở trong lòng. Ta một lòng một dạ chăm sóc y, đối đãi với y bằng tất cả chân tình.
Cho đến một ngày, ta nghe lỏm được thị vệ hỏi y, sau khi hồi kinh thành thân với công chúa Liên Hoa, sẽ định đoạt ra sao với ta. Y chỉ cười nhạt, dường như chẳng hề bận tâm: "Chỉ là một nha đầu quê mùa ngu ngốc, Hoa Nhi tất nhiên sẽ không để tâm."
Ngày y hồi kinh, ta lặng lẽ thu dọn hành trang rời đi. Y thúc ngựa đuổi theo, lạnh lùng nói: "Theo ta về, nếu không từ nay về sau vĩnh viễn đừng mong tìm ta nữa."
Ta chỉ mỉm cười, lắc đầu: "Công tử cứ yên tâm, cả đời này ta sẽ không tìm chàng."