HE
Tổng giám đốc đặt cái thẻ đen tuyền, viền vàng chóe lên mặt bàn, cười nửa miệng nhìn cô: "Thẻ của tôi đó, trăm tệ đấy, tiêu pha cho dè sẻn vào."
Nam thần nghèo của trường, người tôi bao nuôi, lại chẳng mảy may thích tôi. Hôn thôi cũng thu thêm phí.
Rồi nhà tôi phá sản. Tôi dè dặt thăm dò:
"Tạ Úc Khâm, số tiền hôn anh thu thêm chắc cũng đủ cho em bao nuôi thêm một mẫu nam rồi đấy."
"Hay là... giảm giá chút đỉnh được không?"
Anh cười giễu cợt, từ chối, rồi anh hôn tôi, một nụ hôn dài, hút cạn những đồng tiền cuối cùng tôi có.
Hy vọng lụi tàn. Hóa ra, thứ anh thật sự khao khát chỉ là tiền của tôi.
Ta hành nghề bà đỡ cũng ngót nghét mấy chục năm rồi, gặp qua kẻ van xin giữ lại giọt máu, cũng chứng kiến người vừa sinh xong đã muốn đoạn tuyệt hồng trần cho cốt nhục.
Thế nhưng hôm nay, tân nương còn đang gào thét thảm thiết trong phòng, mà mẹ chồng của nàng – phu nhân nhà họ Dương - lại nắm chặt tay ta, đặt vào đó chút bạc vụn.
"Quý nhân đừng sầu lo, bà già này nhất định dốc hết sức mình để mẹ con họ bình an."
Ta lén ước chừng, cũng được hai ba lượng, khóe môi bất giác nở nụ cười.
"A Di Đà Phật, nữ nhân sinh nở, ví như bước qua Quỷ Môn Quan. Sơ sẩy chút thôi, một xác hai mạng cũng là chuyện thường tình."
Phu nhân mân mê chuỗi Phật châu trong tay, nói đoạn liền siết chặt tay ta. Ta ngẩn người, ngước nhìn, thấy được dưới vẻ điềm tĩnh của bà ta, ẩn giấu sát khí lạnh lẽo.
Tôi là cô hồn dã quỷ làm thuê ở dương gian. Tôi tìm được một căn nhà, gia chủ hiền lành, cũng chẳng thấy thờ cúng gì, cửa nhà không thần.
Thế là ngày nào tôi cũng ghé qua, cơm nước thì xin một bát, phòng tắm thì dùng ké, giường thì nằm nhờ. Dù sao anh cũng có thấy tôi đâu.
Rồi một hôm, tôi rủ bạn quỷ đến cùng ăn chực. Ai dè nó vừa thấy anh đã sợ xanh mặt, rú lên một tiếng thất thanh rồi chuồn mất…
Tuyết phủ trắng xóa cả làng. Tôi ra đuổi gà, chân trượt, thế nào lại ngã tới tận cửa nhà trúc mã mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu.
"Này, không phải cậu nói nếu năm nay cả hai đứa mình đều ế thì sẽ dắt nhau về ăn Tết cùng gia đình sao?"
Cậu ta ngớ người ra: "Tôi... tôi dắt bạn gái về rồi."
Nghe xong, trong lòng tôi cứ như có cái gì vỡ tan ra, nhói buốt.
Tối đến, tôi gọi cho sếp. "Anh có thể giả làm bạn trai, về quê ăn Tết với tôi được không?"
Lệ Bắc Thần: "Ừ, tiện đường."
Thế là anh bay cả đêm, chuyển sang tàu cao tốc, rồi lại xe khách, cuối cùng là xe lừa mới đến được trấn trên.
"Fendy, tôi đây."
Tôi lí nhí: "Đợi tôi chút, tôi nhờ thím Ba chạy xe ba gác ra đón anh. À, khi nào ở trong làng thì gọi tôi là Lưu Phân Đệ nhé."
Sau khi giúp chị bỏ thuốc Thái Tử Bắc Kinh, chị tôi chuồn mất. Tôi thì đen đủi, bị tóm gọn.
Anh cắn vào vành tai tôi, đe doạ: “Em yêu không muốn nhà mình phá sản đâu nhỉ.”
Hôm sau, người ngợm ê ẩm, tôi vẫn lén đi xem mắt.
Ai dè Thái Tử lại xuất hiện, cười khẩy: “Vội vàng thế, hoá ra là đi xem mắt em trai anh à?”
Tôi cứng đờ người, toan bỏ trốn.
Nhưng anh xộc vào phòng, bế thốc tôi đặt lên đùi, tay phe phẩy lông vũ: “Muốn làm em vợ anh thì thôi đi, giờ còn muốn làm em dâu anh. Em nói xem, anh nên phạt em thế nào đây hả?”
Câu chuyện về một cô gái đàng hoàng lạc vào vai nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết. Nhưng cô chẳng hay biết gì, còn mơ về những ngày sống yên ổn.
——
Tô Nhuế cứ ngỡ mình xuyên không, ai dè lại rơi vào một cuốn tiểu thuyết.
Cứ tưởng mình là bạch phú mỹ, hóa ra chỉ là nữ phụ mờ nhạt.
Tưởng đã tìm được người tử tế để kết hôn, nào ngờ lại vớ ngay nam chính.
Tám mươi chương rồi, giờ mới ngộ ra thân phận nữ phụ của mình.
Cả thế giới mộng mơ như phim, chỉ riêng cô là sống thực?!
Trong chương trình hẹn hò, Ảnh Đế được hỏi về chuyện tào lao nhất mà anh từng làm. Anh cúi mặt, cười tự giễu: "Từng làm kẻ thứ ba vì tình."
Cư dân mạng bàn tán ồn ào. Anh nhìn về phía tôi, vẻ mặt đắc ý, bổ sung thêm: "Rồi sau đó mới té ngửa, hóa ra mình mới là chính thất."
Tôi: “…”
Anh đắc ý cái nỗi gì!
Để thoát khỏi bàn tay của bọn buôn người, thiếu nữ xinh đẹp phải trói buộc đời mình với một thiếu niên xa lạ, tàn độc.
Anh có được cô, nhưng lại chẳng biết làm sao để giữ cô ở lại, trọn vẹn trong thế giới của riêng anh. Ban đầu chỉ là một kẻ điên, giờ đây, vì cô, anh trở nên ngốc nghếch.
Lịch sử trò chuyện WeChat của tôi bị phanh phui, hình tượng si tình sụp đổ tan tành.
Cư dân mạng xôn xao bàn tán, họ phát hiện ra bề ngoài tôi mê Ảnh Đế như điếu đổ mà anh chẳng thèm đoái hoài. Nhưng sau lưng, tôi lại lén lút cặp kè với mười anh chàng khác.
Chưa hết, tôi còn lập một nhóm chat mười một người, đặt tên là "Vân Chiêu và những chàng trai của cô".
Cư dân mạng vừa ghen tị vừa tức anh ách: "Nhỏ này số hưởng ghê! Sướng như tiên!"
Họ còn năn nỉ tôi viết sách chia sẻ bí kíp cưa trai nữa.
Tối đó, Ảnh Đế, người bình thường điềm tĩnh như cục bột, bỗng nhiên nhắn tin WeChat cho tôi, giọng điệu chất vấn: "Em nói em yêu anh muốn chết là như vậy đó hả?"
Chưa kịp hoàn hồn thì Thái Tử Gia, với ảnh đại diện chú chó husky, đã lên tiếng bênh vực tôi trên mạng: "Ai nói Vân Chiêu không chung tình chứ? Chị chung tình lắm! Nếu các bạn biết mười người trong nhóm chat đó đều là nick phụ của tôi hết thì các bạn sẽ thấy tôi mới là người may mắn. (✿◡‿◡)"
Hôm biết Thiệu Xuyên ngoại tình, Tư Cẩn trút bỏ lớp áo cuối cùng trước mặt Lục Phóng Tranh.
"Sao anh lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc em tơi tả thế này?"
Họ chia nhau điếu thuốc, khoảnh khắc tĩnh lặng, anh hỏi: "Anh là gì của em?"
Là Adam lén lút nếm trái cấm, chạy dọc hành lang lâu đài hun hút trong đêm cùng cô. Cô không muốn anh lộ ra ánh sáng.
"Lover." Cô đáp, ngắn gọn, như thể không còn từ nào thích hợp hơn.
Thế rồi, Lục Phóng Tranh, Tổng Giám đốc Hillsborough Group, bắt đầu những chuyến bay vượt Đại Tây Dương, qua lại giữa Trung Quốc và Anh, bất chấp tám tiếng lệch múi giờ, chỉ để gặp người tình bí mật.
——
Rồi lại một lần, Tư Cẩn trốn khỏi tòa lâu đài ở Anh, anh đuổi theo cô đến tận văn phòng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Tổng Giám đốc cao ngạo, cấm dục ấy tháo cà vạt, nhét vào môi cô.
"Em chỉ làm những gì em thấy vui vẻ với anh thôi, Lục Phóng Tranh." Cô rực rỡ như đóa hồng Anh tháng Năm, cuốn hờ cà vạt quanh cổ tay, thấm mồ hôi trên trán anh. "Có những chuyện đâu thể miễn cưỡng."
Vô tình, nhưng vẫn khiến người ta rung động. Anh hỏi: "Nếu anh nhất quyết miễn cưỡng thì sao?"
Thẩm Hoài Xuyên thua trò chơi rồi ghim ảnh hôn hít cô em khóa dưới lên đầu trang cá nhân. Đám bạn xung quanh xì xào, liếc mắt về phía tôi - cô bạn gái chính thức.
Bạn anh ta cười giả lả, bảo tôi hiểu chuyện, không hiểu lầm đâu. Thẩm Hoài Xuyên cũng cười: "Hình phạt mà, phải ghim ba ngày. Ôn Tích, em hiểu chứ?"
Tôi im lặng, kiếm cớ chuồn thẳng. Nghe thoáng sau lưng có người hỏi anh ta có làm quá không. Anh ta bảo tôi ngoan như cún, quá đáng chút cũng chẳng sao. Dù gì thì một cô sinh viên nghèo bám víu anh ta như tôi thì biết đi đâu ve vãn.
Anh ta còn nhẫn nại đếm ngược đến ngày thứ ba sau khi tôi dọn khỏi biệt thự của anh ta. Anh ta đâu biết tối hôm đó tôi đã đến Vọng Kinh thực tập, lại còn gặp cả em trai anh ta nữa.
Sang tháng thứ hai, anh ta sốt ruột gọi cho tôi: "Ôn Tích, đừng làm loạn nữa. Ảnh tôi xóa hết rồi".
Em trai anh ta đang ôm tôi từ phía sau, khẽ cười: "Anh à, chị ấy có bầu hai tháng rồi. Hay anh kiếm người khác mà bắt đầu lại đi?"
Chồng tôi, người đàn ông có thân thể vốn đã yếu ớt ấy, nói với tôi rằng anh ta sẽ hiến thận cho đứa cháu trai mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối.
Nghĩ đến cảnh anh ta chết trên bàn mổ, tôi cuống cuồng tìm đủ thứ tài liệu về những nguy hiểm khi mất đi một quả thận, mong anh ta suy nghĩ lại.
Anh ta cứ thế lưỡng lự, tiến thoái lưỡng nan. Bệnh tình của đứa cháu mỗi ngày một nặng, chị dâu tôi xông vào nhà, mồm năm miệng mười, vừa đánh vừa chửi.
Chồng tôi chỉ đứng lặng im, rồi quay sang khuyên nhủ tôi: “Thi Thi à, anh không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ ấy đi vào chỗ chết. Em phải hiểu cho lòng một người mẹ chứ!”
Tôi định nói: “Anh muốn hiến thì cứ hiến. Nhưng em không thể chấp nhận sống với một người chồng thiếu mất quả thận.”
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị chị dâu, người đang mất hết lý trí, xô ngã từ ban công xuống. Cái chết đến bất ngờ, lạnh lẽo và đau đớn.
Chết rồi tôi mới biết, thì ra anh ta và chị dâu đã dan díu với nhau từ lâu. Anh ta luôn tin rằng đứa nhỏ là con mình, nên mới cam tâm tình nguyện hiến thận. Nhưng trớ trêu thay, anh ta lại vô sinh! Sự thật ấy, tôi còn chưa kịp nói ra.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng cái ngày anh ta nói với tôi về chuyện hiến thận.
Tắm xong, tôi quấn khăn tắm, bước vào phòng bạn thân. Cả đống áo lót đủ kiểu bày la liệt trên giường.
"Cái nào hợp với váy đỏ mới mua hả mày?"
Nó im lặng hồi lâu. Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: "Đen đẹp hơn."
Bạn cùng phòng lừa tôi về quê, hóa ra là cưới ma cho anh trai của cô ta.
Tối hôm đó, hồn ma anh trai của cô ta bị Hắc Bạch Vô Thường đánh cho te tua, Thập Điện Diêm La còn dọa bới cả mồ mả tổ tiên nhà cô ta lên nữa.
Đám ma quỷ tức giận gào lên: "Nương nương của bọn ta mà chúng mày cũng dám mơ tưởng hả?!"
À mà tôi quên chưa giới thiệu, tân nương của Quỷ Vương chính là tôi đây.
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm.
Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.
Để được ly hôn, “tôi” bày đủ trò, hù dọa đủ kiểu, đến cả dọa chết cũng làm rồi.
Anh đau khổ: "Anh ký. Em đừng làm chuyện dại dột."
Tôi xé vụn thoả thuận ly hôn, rụt rè đưa tay ngoéo tay anh. "Nếu em nói, người trước đây không phải là em, anh... tin không?"
Anh sững sờ, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Anh cứ tưởng... em hận anh vì ép cưới..."
"Anh đã nghĩ... có lẽ... em cũng không cần anh nữa..."