Hào Môn Thế Gia
Sau khi giúp chị bỏ thuốc Thái Tử Bắc Kinh, chị tôi chuồn mất. Tôi thì đen đủi, bị tóm gọn.
Anh cắn vào vành tai tôi, đe doạ: “Em yêu không muốn nhà mình phá sản đâu nhỉ.”
Hôm sau, người ngợm ê ẩm, tôi vẫn lén đi xem mắt.
Ai dè Thái Tử lại xuất hiện, cười khẩy: “Vội vàng thế, hoá ra là đi xem mắt em trai anh à?”
Tôi cứng đờ người, toan bỏ trốn.
Nhưng anh xộc vào phòng, bế thốc tôi đặt lên đùi, tay phe phẩy lông vũ: “Muốn làm em vợ anh thì thôi đi, giờ còn muốn làm em dâu anh. Em nói xem, anh nên phạt em thế nào đây hả?”
Khi bố mẹ tìm thấy tôi, tôi làm như không hay biết gì. Ba phần vô tội, bảy phần ngây ngô, y như một cô tiểu thư thứ thiệt.
Sự thật, tôi là kẻ mạo danh. Chỉ vì tôi trông giống bố mẹ hơn cả cô tiểu thư kia, nên mới bị nhận nhầm.
Kiếp trước, vì tôi nói ra sự thật, nên cuối cùng bị chặt tay chặt chân, chết thảm nơi xứ người. Kiếp này, tôi quyết định giả đò không biết gì, an phận làm tiểu thư của tập đoàn nhà họ Lâm.
Tôi yêu thầm oan gia của mình suốt bảy năm trời. Khi gia đình anh phá sản, tôi đã dùng thời cơ đó để ép anh cưới mình.
Nhưng ngoài những khoảnh khắc trên giường, anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, xa cách.
Cuối cùng, tôi quyết định buông tay, đề nghị ly hôn. Người đàn ông vốn kiêu hãnh ấy bỗng ôm chặt lấy tôi, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Vợ ơi, ngay cả em cũng bỏ rơi anh sao?"
Tôi gả cho Trương Ngạn Kiều, một ông trùm Hồng Kông cao ngạo, lạnh lùng. Sau khi cưới, những lúc gần gũi, anh luôn là người nắm quyền chủ động.
Cho đến đêm trước khi ly hôn, lần đầu tiên tôi chủ động khiêu khích. Lúc bị tôi đẩy ngã, anh hơi bất ngờ, rồi lại mỉm cười dung túng: "Hóa ra... mợ Trương thích thế này."
Sau ly hôn, tôi nghe nói anh sắp cưới một cô chiêu danh giá khác. Tôi cũng dần buông bỏ chấp niệm trong lòng, nhận lời cầu hôn của người vẫn luôn theo đuổi mình.
Đêm tân hôn, Trương Ngạn Kiều đột ngột xuất hiện. Anh ngồi im, giọng nói bình thản đến mức đáng sợ:
"Thẩm Từ, có phải tại anh không đủ chiều em?"
"Hay là, những lời em nói yêu anh, từ đầu đến cuối đều là giả dối?"
Hôm ly hôn Chu Cảnh Đường, tôi đang mang bầu được ba tháng. Anh ta một tay cầm tờ giấy ly hôn, tay kia thì ôm cô ánh trăng sáng của đời mình, cười khẩy: “Tống Khinh này, em tưởng bỏ em rồi tôi sống không nổi chắc? Tôi nói cho em biết, đừng hòng!”
Nhìn mặt cô ánh trăng sáng xanh xao, tôi nhẹ nhàng khuyên Chu Cảnh Đường: “Chu Cảnh Đường à, cả đời anh cái gì cũng dễ dàng có được nên chẳng biết quý trọng. Bây giờ vất vả lắm mới quay lại được với mối tình đầu, mong anh được toại nguyện.”
Từ mười sáu đến hai mươi tám tuổi, mười hai năm trời tôi nâng niu chiều chuộng anh ta, giờ thì mệt mỏi lắm rồi.
Tắm xong, tôi quấn khăn tắm, bước vào phòng bạn thân. Cả đống áo lót đủ kiểu bày la liệt trên giường.
"Cái nào hợp với váy đỏ mới mua hả mày?"
Nó im lặng hồi lâu. Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: "Đen đẹp hơn."
Tổng giám đốc đặt cái thẻ đen tuyền, viền vàng chóe lên mặt bàn, cười nửa miệng nhìn cô: "Thẻ của tôi đó, trăm tệ đấy, tiêu pha cho dè sẻn vào."
Thẩm Hoài Xuyên thua trò chơi rồi ghim ảnh hôn hít cô em khóa dưới lên đầu trang cá nhân. Đám bạn xung quanh xì xào, liếc mắt về phía tôi - cô bạn gái chính thức.
Bạn anh ta cười giả lả, bảo tôi hiểu chuyện, không hiểu lầm đâu. Thẩm Hoài Xuyên cũng cười: "Hình phạt mà, phải ghim ba ngày. Ôn Tích, em hiểu chứ?"
Tôi im lặng, kiếm cớ chuồn thẳng. Nghe thoáng sau lưng có người hỏi anh ta có làm quá không. Anh ta bảo tôi ngoan như cún, quá đáng chút cũng chẳng sao. Dù gì thì một cô sinh viên nghèo bám víu anh ta như tôi thì biết đi đâu ve vãn.
Anh ta còn nhẫn nại đếm ngược đến ngày thứ ba sau khi tôi dọn khỏi biệt thự của anh ta. Anh ta đâu biết tối hôm đó tôi đã đến Vọng Kinh thực tập, lại còn gặp cả em trai anh ta nữa.
Sang tháng thứ hai, anh ta sốt ruột gọi cho tôi: "Ôn Tích, đừng làm loạn nữa. Ảnh tôi xóa hết rồi".
Em trai anh ta đang ôm tôi từ phía sau, khẽ cười: "Anh à, chị ấy có bầu hai tháng rồi. Hay anh kiếm người khác mà bắt đầu lại đi?"
Tôi, cô chiêu nết na chốn Bắc Kinh, vậy mà lại đính hôn với Giang Yến - cậu ấm nhà họ Giang, một tay chơi có tiếng, ngỗ nghịch lại bất cần. Vì anh, tôi đã làm biết bao nhiêu chuyện trái khoáy, vượt cả khuôn phép.
Anh mê tốc độ, tôi bèn đăng ký học lái xe đua. Anh thích rượu chè, tôi cũng học cách nâng chén rồi uống cạn cả chai.
Anh gây sự, tôi âm thầm thu dọn tàn cuộc. Anh nổi nóng, tôi lại mỉm cười dịu dàng dỗ dành. Thành ra, tôi được người người nhà nhà khen ngợi là một vị hôn thê mẫu mực, ai cũng bảo tôi yêu Giang Yến đến mức say đắm, mù quáng.
Giang Yến cũng nghĩ vậy, cho đến đêm anh mở tiệc tẩy trần cho bạch nguyệt quang vừa từ nước ngoài trở về. Giữa chốn tiệc tùng huyên náo, tôi nhẹ nhàng gỡ bàn tay anh đang siết chặt lấy mình, nghiêm nghị nói: "Giang Yến, hủy hôn đi."
Đêm đó, người ta đồn rằng Giang Yến điên rồi.
Sau khi tỏ tình với Chu Diễn bị từ chối, anh nói với tôi rằng chúng tôi có thể làm bạn.
"Làm bạn thì hôn một cái được không?"
Chu Diễn nhìn tôi, yết hầu chuyển động: "Không phải là không thể."
Tôi gật đầu, rồi lại sững người, vô thức giơ tay nhéo má anh đang nghiêng sang, chỉ vào chiếc bàn bừa bộn: "Ý em là dọn sạch* bàn đi."
(*) Từ “hôn” và “dọn” có phát âm na ná nhau trong tiếng Trung.
Trò chơi nhìn hình đoán người, ảnh Thái Tử Bắc Kinh vừa hiện lên, tôi buột miệng: "Chồng."
Giọng Tô Du, đối thủ của tôi, sắc nhọn: "Dạng Dạng, vẫn cái trò cướp bồ người khác à? Tôi không sao, nhưng A Dã không dễ chiều đâu…"
Cư dân mạng cười cợt, bảo tôi hám fame, câu view bất chấp, rồi ngồi chờ tôi bị đuổi khỏi show.
Tôi nhìn khuôn mặt trên màn hình. Sao giống bạn trai online của tôi đến thế? Lòng bỗng ngổn ngang suy nghĩ.
Trước khi ra mắt, tôi từng bao nuôi một thiếu niên bị khiếm thính.
Ai ngờ đâu, bố mẹ anh tìm đến, tôi mới té ngửa ra anh là thiếu gia nhà giàu nhất Giang Thành.
Rồi anh quay lại tìm tôi, nhưng tôi chuồn mất vì một tấm séc mười triệu.
Gặp lại nhau là vào buổi tối tôi đi xin tài trợ.
Đêm đó, tôi van xin đủ kiểu mà anh vẫn “yêu” tôi không chút thương xót.
Anh còn tự tay tháo chiếc máy trợ thính tôi tặng, ghé sát tai tôi thì thầm: “Kêu to lên chút nữa đi, em biết đấy, anh không nghe thấy.”
Tôi đang mua bánh kếp thì cán bộ đô thị ập tới đuổi anh bán hàng. Anh gửi vội cậu con trai cho tôi: "Giữ thằng bé giúp anh chút, anh quay lại liền."
Đúng lúc đó, mấy dòng bình luận hiện lên:
“Haizz, Kỳ Vọng giờ nhìn tuy hơi thảm hại, nhưng sắp được đón về làm cậu chủ rồi, anh ta chính là cậu cả bị bắt cóc của nhà họ Kỳ đó!”
"Nghe bảo khi anh ta về nhà, ai từng giúp đỡ anh ta đều được báo đáp hậu hĩnh, đến con chó cũng được ở biệt thự xịn xò!”
"Nhất là anh ta còn chi 50 triệu để tìm mẹ cho con trai...”
Mắt tôi sáng rực lên. Tôi ôm chầm lấy cậu bé, hôn chụt một cái.
"Bé cưng ơi, nhìn chị có giống mẹ em không?"
Tôi đặt mua một mị ma đẹp trai lạnh lùng trên mạng. Nhưng anh cứ gừ khẽ, lại còn nhìn tôi chằm chằm, người thì nóng ran.
Tôi lo anh bị bệnh nên vội vàng nhắn cho bên chăm sóc khách hàng.
Shop nghe tôi kể xong thì im lặng một lúc, rồi hỏi lại: "Khách yêu ơi, có khi nào mị ma của bạn không bị bệnh, mà chỉ là đói, muốn hôn bạn, hoặc là muốn làm gì đó hư hỏng hơn không?"
Để cứu em trai, tôi đã biết bao lần nuốt nước mắt vào trong, gặm nhấm nỗi đau tự trọng bị chà đạp. Cầu xin anh ta, chỉ vì số tiền có thể níu giữ sinh mạng mỏng manh của người thân yêu nhất.
Nhưng đáp lại, chỉ là một câu nói sắc lạnh như dao cứa, như ngàn mũi kim đâm vào tim: "Cô không xứng."
Định mệnh trớ trêu lại một lần nữa đẩy hai người đến gần nhau, bởi một chiếc nhẫn thất lạc từ nhiều năm trước. Chiếc nhẫn nhỏ bé ấy, giống như mảnh ghép còn thiếu, khiến bức tranh quá khứ dần hiện rõ, và anh ta, bất ngờ nhận ra, tôi chính là cô gái năm xưa đã cứu anh ta.
Mời đồng nghiệp đi quẩy ở quán bar, phát hiện số dư không đủ, trong lúc cấp bách tôi bước đến chỗ ngồi của một anh chàng đẹp trai: "Giúp tôi thanh toán, lát nữa tôi chuyển khoản lại cho anh."
Anh chàng đẹp trai giả vờ lạnh lùng: "Cô này, chúng ta quen nhau à?"
Tôi giật lấy ly rượu trong tay anh: "Không quen, nhưng hỏi vệ sĩ của anh xem, đã làm phiền tôi bao nhiêu lần rồi?"
"Chẳng lẽ không thể có qua có lại à?"
Anh chàng đẹp trai vẻ mặt khó hiểu, anh vệ sĩ bên cạnh thì đưa tay che mặt: "Cậu chủ, đúng là vậy. Mỗi lần cậu say rượu đều không cho ai đến gần, chỉ có cô ấy là ngoại lệ."
"Để đưa cậu về nhà, tôi thật sự đã gọi cho cô ấy vài lần, nhờ cô ấy giúp đỡ."