Hào Môn Thế Gia
Lần thứ 52 chuẩn bị đăng ký kết hôn cùng Kỷ Hàn Sâm, Giang Chỉ lại bị cho leo cây.
Khi tìm được anh ta trên sân thượng, cảnh tượng đập vào mắt là tiếng cười nói huyên náo.
"Nhìn cô ngốc Giang Chỉ kìa, bị anh Sâm xỏ mũi mà vẫn cứ mê như điếu đổ!"
"Phải đấy, nếu không phải vì Thư Dao, anh Sâm thèm đếm xỉa đến cô ta à? Ai bảo cô ta cướp mất vị trí cô cả nhà họ Giang của Thư Dao, không trả thù cô ta thì trả thù ai!"
Hộp cháo trên tay Giang Chỉ bỗng chốc nặng trĩu, tim như bị ai bóp nghẹt, hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Bạn trai cô yêu thương ba năm trời, hóa ra chỉ xem cô là công cụ trả thù, giày xéo tình cảm của cô không thương tiếc.
Được, vậy cô sẽ tự tay chấm dứt trò trả thù này.
Kết hôn ba năm, Thẩm Trạch Kiêu chưa từng chạm vào tôi.
Tôi khoác lên mình chiếc váy ngủ ren mỏng tang, tự tạo nên những dấu hôn giả. Tôi chụp lại từ góc nhìn của người khác, rồi gửi bức ảnh mình say ngủ cho anh.
"Này anh bạn, cô ấy thơm lắm. Anh nhanh ly hôn đi, nhường cô ấy cho tôi được không?"
Khi đọc được tin nhắn nặc danh này, Thẩm Trạch Kiêu – người chỉ xem tôi là thế thân cho chị gái - hẳn sẽ vừa ghê tởm vừa phẫn nộ, rồi vứt bỏ tôi như thứ rác rưởi.
Tôi tưởng cuối cùng mình cũng được ly hôn...
Hôm sinh nhật của tôi, Lâm Yên gảy đàn tranh lấn át hết spotlight.
Bỗng dưng mấy dòng bình luận hiện lên trước mắt:
“Trời ơi, đúng là Quý Phi nương nương của chúng ta, đàn hay xỉu! NPC bị mê là phải, đến tôi đây còn đổ rạp!”
“Hahaha, chúc mừng nương nương chiếm sóng thành công!”
“Nữ phụ này đúng là bất tài, không phải con nhà giàu thì xách dép cho nương nương cũng không xứng!”
“Yeahhh, thu hút được nam chính rồi, nữ phụ chuẩn bị out game!”
Lúc này tôi mới biết, cô hầu Lâm Yên sau vụ tai nạn thì bị hồn Quý Phi nhập vào, sắp sửa cướp hết tất cả của tôi – con gái nhà giàu nhất thành phố.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, tôi cười khẩy, chỉ là vài trò mèo thôi mà.
Tôi bình tĩnh bảo quản lý khách sạn: “Cây đàn tranh này nhìn ngứa mắt quá, đập nó đi.”
Tôi đang mua bánh kếp thì cán bộ đô thị ập tới đuổi anh bán hàng. Anh gửi vội cậu con trai cho tôi: "Giữ thằng bé giúp anh chút, anh quay lại liền."
Đúng lúc đó, mấy dòng bình luận hiện lên:
“Haizz, Kỳ Vọng giờ nhìn tuy hơi thảm hại, nhưng sắp được đón về làm cậu chủ rồi, anh ta chính là cậu cả bị bắt cóc của nhà họ Kỳ đó!”
"Nghe bảo khi anh ta về nhà, ai từng giúp đỡ anh ta đều được báo đáp hậu hĩnh, đến con chó cũng được ở biệt thự xịn xò!”
"Nhất là anh ta còn chi 50 triệu để tìm mẹ cho con trai...”
Mắt tôi sáng rực lên. Tôi ôm chầm lấy cậu bé, hôn chụt một cái.
"Bé cưng ơi, nhìn chị có giống mẹ em không?"
Sau khi mất trí nhớ, tôi nhầm tưởng đối thủ một mất một còn là chồng mình, còn dọn về sống chung với anh.
Đến ngày trí nhớ tôi quay về, tôi đang làm nũng, níu áo anh đòi hôn.
Ký ức như thác lũ ùa về, tôi đứng hình.
Đang định bỏ trốn thì người mặt lạnh như tiền ấy nhíu mày, cúi xuống hôn tôi cái chụt.
Rồi anh còn nói, giọng điệu bất lực: "Giờ thì ngoan ngoãn ở nhà được chưa?"
Tôi đặt mua một mị ma đẹp trai lạnh lùng trên mạng. Nhưng anh cứ gừ khẽ, lại còn nhìn tôi chằm chằm, người thì nóng ran.
Tôi lo anh bị bệnh nên vội vàng nhắn cho bên chăm sóc khách hàng.
Shop nghe tôi kể xong thì im lặng một lúc, rồi hỏi lại: "Khách yêu ơi, có khi nào mị ma của bạn không bị bệnh, mà chỉ là đói, muốn hôn bạn, hoặc là muốn làm gì đó hư hỏng hơn không?"
Tôi yêu thầm oan gia của mình suốt bảy năm trời. Khi gia đình anh phá sản, tôi đã dùng thời cơ đó để ép anh cưới mình.
Nhưng ngoài những khoảnh khắc trên giường, anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, xa cách.
Cuối cùng, tôi quyết định buông tay, đề nghị ly hôn. Người đàn ông vốn kiêu hãnh ấy bỗng ôm chặt lấy tôi, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Vợ ơi, ngay cả em cũng bỏ rơi anh sao?"
Chu Khởi Hoài và tôi đính ước từ thuở bé, nhưng anh ta chưa từng muốn cưới.
Anh ta từng buông lời cay đắng với bè bạn: "Đời nào tôi cưới một người câm?"
Ngay cả khi tôi gặp nạn, ngọn lửa bủa vây, anh ta vẫn dập cuộc gọi kêu cứu của tôi để chạy đến bên bạch nguyệt quang.
Thế nên tôi chọn giả chết, biến mất khỏi cuộc đời anh ta.
Khi gặp lại, tôi ngồi bên ghế phụ siêu xe của công tử nhà họ Kỳ, người nổi tiếng bất cần nhất thủ đô. Trong xe, tôi thốt ra một từ, rõ ràng rành mạch: "Thích".
Chu Khởi Hoài, kẻ luôn xem thường tôi, bỗng đỏ mắt, mất hết bình tĩnh: "Em ở bên anh ta, chỉ để trêu tức anh thôi đúng không?"
Bàn tay người đàn ông bên cạnh khẽ lướt qua môi tôi, như một tuyên ngôn chủ quyền: "Đã đóng dấu rồi, còn gì chưa rõ?"
Trò chơi nhìn hình đoán người, ảnh Thái Tử Bắc Kinh vừa hiện lên, tôi buột miệng: "Chồng."
Giọng Tô Du, đối thủ của tôi, sắc nhọn: "Dạng Dạng, vẫn cái trò cướp bồ người khác à? Tôi không sao, nhưng A Dã không dễ chiều đâu…"
Cư dân mạng cười cợt, bảo tôi hám fame, câu view bất chấp, rồi ngồi chờ tôi bị đuổi khỏi show.
Tôi nhìn khuôn mặt trên màn hình. Sao giống bạn trai online của tôi đến thế? Lòng bỗng ngổn ngang suy nghĩ.
Tổng giám đốc đặt cái thẻ đen tuyền, viền vàng chóe lên mặt bàn, cười nửa miệng nhìn cô: "Thẻ của tôi đó, trăm tệ đấy, tiêu pha cho dè sẻn vào."
Thẩm Hoài Xuyên thua trò chơi rồi ghim ảnh hôn hít cô em khóa dưới lên đầu trang cá nhân. Đám bạn xung quanh xì xào, liếc mắt về phía tôi - cô bạn gái chính thức.
Bạn anh ta cười giả lả, bảo tôi hiểu chuyện, không hiểu lầm đâu. Thẩm Hoài Xuyên cũng cười: "Hình phạt mà, phải ghim ba ngày. Ôn Tích, em hiểu chứ?"
Tôi im lặng, kiếm cớ chuồn thẳng. Nghe thoáng sau lưng có người hỏi anh ta có làm quá không. Anh ta bảo tôi ngoan như cún, quá đáng chút cũng chẳng sao. Dù gì thì một cô sinh viên nghèo bám víu anh ta như tôi thì biết đi đâu ve vãn.
Anh ta còn nhẫn nại đếm ngược đến ngày thứ ba sau khi tôi dọn khỏi biệt thự của anh ta. Anh ta đâu biết tối hôm đó tôi đã đến Vọng Kinh thực tập, lại còn gặp cả em trai anh ta nữa.
Sang tháng thứ hai, anh ta sốt ruột gọi cho tôi: "Ôn Tích, đừng làm loạn nữa. Ảnh tôi xóa hết rồi".
Em trai anh ta đang ôm tôi từ phía sau, khẽ cười: "Anh à, chị ấy có bầu hai tháng rồi. Hay anh kiếm người khác mà bắt đầu lại đi?"
Sau khi giúp chị bỏ thuốc Thái Tử Bắc Kinh, chị tôi chuồn mất. Tôi thì đen đủi, bị tóm gọn.
Anh cắn vào vành tai tôi, đe doạ: “Em yêu không muốn nhà mình phá sản đâu nhỉ.”
Hôm sau, người ngợm ê ẩm, tôi vẫn lén đi xem mắt.
Ai dè Thái Tử lại xuất hiện, cười khẩy: “Vội vàng thế, hoá ra là đi xem mắt em trai anh à?”
Tôi cứng đờ người, toan bỏ trốn.
Nhưng anh xộc vào phòng, bế thốc tôi đặt lên đùi, tay phe phẩy lông vũ: “Muốn làm em vợ anh thì thôi đi, giờ còn muốn làm em dâu anh. Em nói xem, anh nên phạt em thế nào đây hả?”
Tôi, cô chiêu nết na chốn Bắc Kinh, vậy mà lại đính hôn với Giang Yến - cậu ấm nhà họ Giang, một tay chơi có tiếng, ngỗ nghịch lại bất cần. Vì anh, tôi đã làm biết bao nhiêu chuyện trái khoáy, vượt cả khuôn phép.
Anh mê tốc độ, tôi bèn đăng ký học lái xe đua. Anh thích rượu chè, tôi cũng học cách nâng chén rồi uống cạn cả chai.
Anh gây sự, tôi âm thầm thu dọn tàn cuộc. Anh nổi nóng, tôi lại mỉm cười dịu dàng dỗ dành. Thành ra, tôi được người người nhà nhà khen ngợi là một vị hôn thê mẫu mực, ai cũng bảo tôi yêu Giang Yến đến mức say đắm, mù quáng.
Giang Yến cũng nghĩ vậy, cho đến đêm anh mở tiệc tẩy trần cho bạch nguyệt quang vừa từ nước ngoài trở về. Giữa chốn tiệc tùng huyên náo, tôi nhẹ nhàng gỡ bàn tay anh đang siết chặt lấy mình, nghiêm nghị nói: "Giang Yến, hủy hôn đi."
Đêm đó, người ta đồn rằng Giang Yến điên rồi.
Tắm xong, tôi quấn khăn tắm, bước vào phòng bạn thân. Cả đống áo lót đủ kiểu bày la liệt trên giường.
"Cái nào hợp với váy đỏ mới mua hả mày?"
Nó im lặng hồi lâu. Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: "Đen đẹp hơn."
Hôm ly hôn Chu Cảnh Đường, tôi đang mang bầu được ba tháng. Anh ta một tay cầm tờ giấy ly hôn, tay kia thì ôm cô ánh trăng sáng của đời mình, cười khẩy: “Tống Khinh này, em tưởng bỏ em rồi tôi sống không nổi chắc? Tôi nói cho em biết, đừng hòng!”
Nhìn mặt cô ánh trăng sáng xanh xao, tôi nhẹ nhàng khuyên Chu Cảnh Đường: “Chu Cảnh Đường à, cả đời anh cái gì cũng dễ dàng có được nên chẳng biết quý trọng. Bây giờ vất vả lắm mới quay lại được với mối tình đầu, mong anh được toại nguyện.”
Từ mười sáu đến hai mươi tám tuổi, mười hai năm trời tôi nâng niu chiều chuộng anh ta, giờ thì mệt mỏi lắm rồi.