Truyện Ngắn
Hồi tôi còn bé, miệng bà cố không còn cái răng nào.
Nghe người trong làng kể, hồi trẻ bà bị bắt quả tang ăn trộm con nhà người ta, thế là bị người ta bẻ hết răng.
Lương Ngạn, hot boy của trường, xé nát lá thư tình tôi đưa. Vẻ mặt lạnh tanh, lại còn cười khẩy: "Đồ câm, bày đặt mơ mộng hả?"
Tôi cúi xuống nhặt từng mảnh vụn, định chìa ra, cậu ta lại hất tay tôi đi. Sau này, thấy tôi đi với cậu khác, mặt cậu ta lại cau có, tìm đủ mọi cách phá. "Sao không thích tôi nữa?"
Tôi thở dài, đặt mảnh giấy cũ mèm giữ bao lâu nay vào tay cậu ta, chậm rãi mở ra. "Tôi có thích cậu đâu. Thư người ta nhờ gửi thôi."
Vậy đấy, giờ tới lượt Lương Ngạn, hot boy ngày nào, điên cuồng theo đuổi tôi.
Sau khi cãi nhau với bạn trai, anh mò ra nói chuyện với tôi.
"Cãi nhau thì cãi nhau, em giấu quần lót của anh trên tủ lạnh làm gì?"
Tôi diễn vẻ mặt ngây thơ: “Em... em có giấu đâu.”
Anh bật cười, vẻ mặt vừa buồn cười vừa tức giận: "Em nghĩ em mét năm tám không nhìn thấy thì anh mét tám lăm cũng không nhìn thấy chắc?"
Bạch Yến Từ bước lên đỉnh cao, ánh hào quang chói mắt khiến người ta quên mất những ngày tháng chật vật trong căn hầm tối tăm năm xưa.
Người ta nói tôi may mắn, chính cậu ta cũng nghĩ vậy.
Cậu ta quên mất lời thề hẹn năm nào, quên mất con đường chúng tôi đã cùng đi qua.
Những cuộc gọi không hồi đáp, những cử chỉ mờ ám với bạn diễn, thậm chí là lời tuyên bố lạnh lùng muốn đổi người quản lý, tất cả như một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào lòng tôi.
Nhưng ít ai biết, tôi có thể nhìn thấy vận mệnh của mỗi người, nhìn thấy ánh sao le lói trên đầu họ.
Còn Bạch Yến Từ, vầng hào quang trên đỉnh đầu cậu ta đã tắt ngấm.
Nghệ sĩ ngỗ nghịch, thay thế một người khác để nâng đỡ, chẳng phải là chuyện thường tình trong giới giải trí này hay sao?
Chồng tôi chết đuối bất đắc kỳ tử. Dọn dẹp di vật, tôi mới tá hỏa phát hiện tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, kẹp cẩn thận trong một cuốn tạp chí cũ.
Căn nhà hiện ra trước mắt khiến tôi chết lặng. Ấm áp, lãng mạn, xa hoa đến choáng ngợp. Thảm trải sàn dày, đèn chùm pha lê lấp lánh dù phủ một lớp bụi thời gian. Khác xa căn nhà cũ kỹ, chật chội chúng tôi đang ở.
Trên tường, ảnh anh ta và mối tình đầu tươi cười rạng rỡ bên cạnh hai đứa trẻ sinh đôi. Trên bàn, lá thư tuyệt mệnh nguệch ngoạc đập vào mắt: "Tang Vãn, từ ngày em mất hai năm trước, anh sống không bằng chết. Nay chữ hiếu đã tròn, con cái nên người, anh cũng chẳng còn vướng bận. Mong kiếp sau, được nối lại duyên xưa với em nơi hoàng tuyền!"
Tôi loạng choạng bước ra, đầu óc quay cuồng. Chỉ muốn xông thẳng đến mộ anh ta mà đào lên, chất vấn cho ra lẽ. Nhưng cơn giận ngút trời, khí huyết dồn lên, tôi phun ra một ngụm máu tươi, mắt tối sầm lại rồi ngã quỵ.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đã trở về năm thứ mười làm vợ anh ta.
Sau khi giúp chị bỏ thuốc Thái Tử Bắc Kinh, chị tôi chuồn mất. Tôi thì đen đủi, bị tóm gọn.
Anh cắn vào vành tai tôi, đe doạ: “Em yêu không muốn nhà mình phá sản đâu nhỉ.”
Hôm sau, người ngợm ê ẩm, tôi vẫn lén đi xem mắt.
Ai dè Thái Tử lại xuất hiện, cười khẩy: “Vội vàng thế, hoá ra là đi xem mắt em trai anh à?”
Tôi cứng đờ người, toan bỏ trốn.
Nhưng anh xộc vào phòng, bế thốc tôi đặt lên đùi, tay phe phẩy lông vũ: “Muốn làm em vợ anh thì thôi đi, giờ còn muốn làm em dâu anh. Em nói xem, anh nên phạt em thế nào đây hả?”
Khi bố mẹ tìm thấy tôi, tôi làm như không hay biết gì. Ba phần vô tội, bảy phần ngây ngô, y như một cô tiểu thư thứ thiệt.
Sự thật, tôi là kẻ mạo danh. Chỉ vì tôi trông giống bố mẹ hơn cả cô tiểu thư kia, nên mới bị nhận nhầm.
Kiếp trước, vì tôi nói ra sự thật, nên cuối cùng bị chặt tay chặt chân, chết thảm nơi xứ người. Kiếp này, tôi quyết định giả đò không biết gì, an phận làm tiểu thư của tập đoàn nhà họ Lâm.
Đi dạo với bạn trai ngôi sao, không cẩn thận bị paparazzi chụp trộm.
Tôi cứ tưởng phen này tiêu đời rồi, thế nào cũng bị fan cuồng lôi ra mắng chửi cho một trận.
Ai ngờ đâu, bài báo lại viết tôi là… dì của anh.
“Người phụ nữ đội mũ lão, dáng đi hơi tập tễnh.”
“Tiêu Diệc Bắc đi bên cạnh, vừa xách túi vừa đưa nước, đúng chuẩn cháu ngoan.”
“Biên tập phỏng đoán, người phụ nữ trung niên này chính là dì của Tiêu Diệc Bắc, không nhầm vào đâu được.”
Không nhầm cái đầu nhà anh!
Chồng tôi, người đàn ông có thân thể vốn đã yếu ớt ấy, nói với tôi rằng anh ta sẽ hiến thận cho đứa cháu trai mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối.
Nghĩ đến cảnh anh ta chết trên bàn mổ, tôi cuống cuồng tìm đủ thứ tài liệu về những nguy hiểm khi mất đi một quả thận, mong anh ta suy nghĩ lại.
Anh ta cứ thế lưỡng lự, tiến thoái lưỡng nan. Bệnh tình của đứa cháu mỗi ngày một nặng, chị dâu tôi xông vào nhà, mồm năm miệng mười, vừa đánh vừa chửi.
Chồng tôi chỉ đứng lặng im, rồi quay sang khuyên nhủ tôi: “Thi Thi à, anh không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ ấy đi vào chỗ chết. Em phải hiểu cho lòng một người mẹ chứ!”
Tôi định nói: “Anh muốn hiến thì cứ hiến. Nhưng em không thể chấp nhận sống với một người chồng thiếu mất quả thận.”
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị chị dâu, người đang mất hết lý trí, xô ngã từ ban công xuống. Cái chết đến bất ngờ, lạnh lẽo và đau đớn.
Chết rồi tôi mới biết, thì ra anh ta và chị dâu đã dan díu với nhau từ lâu. Anh ta luôn tin rằng đứa nhỏ là con mình, nên mới cam tâm tình nguyện hiến thận. Nhưng trớ trêu thay, anh ta lại vô sinh! Sự thật ấy, tôi còn chưa kịp nói ra.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng cái ngày anh ta nói với tôi về chuyện hiến thận.
Công chúa để mắt đến phu quân ta. Chàng khéo léo thoái thác, viện cớ gia thất vẹn toàn.
Nào ngờ hôm sau, thủ cấp ta đã nằm dưới chân chàng.
"Giờ thì, chàng không còn gia thất rồi."
Chàng không rơi lệ, chỉ lặng lẽ ôm lấy đầu ta, bước lên xe ngựa của công chúa.
Công chúa nào hay, người nàng ta vừa đoạt được, lại chính là bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.
Tôi gả cho Trương Ngạn Kiều, một ông trùm Hồng Kông cao ngạo, lạnh lùng. Sau khi cưới, những lúc gần gũi, anh luôn là người nắm quyền chủ động.
Cho đến đêm trước khi ly hôn, lần đầu tiên tôi chủ động khiêu khích. Lúc bị tôi đẩy ngã, anh hơi bất ngờ, rồi lại mỉm cười dung túng: "Hóa ra... mợ Trương thích thế này."
Sau ly hôn, tôi nghe nói anh sắp cưới một cô chiêu danh giá khác. Tôi cũng dần buông bỏ chấp niệm trong lòng, nhận lời cầu hôn của người vẫn luôn theo đuổi mình.
Đêm tân hôn, Trương Ngạn Kiều đột ngột xuất hiện. Anh ngồi im, giọng nói bình thản đến mức đáng sợ:
"Thẩm Từ, có phải tại anh không đủ chiều em?"
"Hay là, những lời em nói yêu anh, từ đầu đến cuối đều là giả dối?"
Hôm ly hôn Chu Cảnh Đường, tôi đang mang bầu được ba tháng. Anh ta một tay cầm tờ giấy ly hôn, tay kia thì ôm cô ánh trăng sáng của đời mình, cười khẩy: “Tống Khinh này, em tưởng bỏ em rồi tôi sống không nổi chắc? Tôi nói cho em biết, đừng hòng!”
Nhìn mặt cô ánh trăng sáng xanh xao, tôi nhẹ nhàng khuyên Chu Cảnh Đường: “Chu Cảnh Đường à, cả đời anh cái gì cũng dễ dàng có được nên chẳng biết quý trọng. Bây giờ vất vả lắm mới quay lại được với mối tình đầu, mong anh được toại nguyện.”
Từ mười sáu đến hai mươi tám tuổi, mười hai năm trời tôi nâng niu chiều chuộng anh ta, giờ thì mệt mỏi lắm rồi.
Mắt tôi tuy chẳng thấy được ánh sáng, nhưng một hôm tôi bỗng nghe được những lời người khác nghĩ thầm.
Cậu rủ tôi về quê dự đám cưới chị họ, nào ngờ vừa bước xuống xe, tôi đã nghe thấy tiếng lòng của mợ: "Bán được con bé này đi, mình sẽ có tiền lo cho con trai cưới vợ."
Cái ngày tôi bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà cũng là ngày ba người cậu mà tôi chưa từng gặp mặt tìm đến. Về đến nhà các cậu, tôi mới té ngửa ra là cả ba người đều là đại gia thứ thiệt. Cậu cả là CEO công ty nọ, cậu hai là ngôi sao điện ảnh sáng chói, còn cậu ba là học giả đầu ngành.
Thế rồi, ông bố tồi của tôi phát hiện ra bí mật về thân thế của tôi. Ông ta lôi theo bà mẹ kế, quỳ sụp trước mặt tôi, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Tắm xong, tôi quấn khăn tắm, bước vào phòng bạn thân. Cả đống áo lót đủ kiểu bày la liệt trên giường.
"Cái nào hợp với váy đỏ mới mua hả mày?"
Nó im lặng hồi lâu. Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: "Đen đẹp hơn."
Em gái vừa thi đại học xong, tôi định đưa nó đi du lịch thư giãn một chuyến. Ai ngờ đâu, bạn trai tôi lại không đồng ý. Anh ta bảo: "Đợi em gả cho anh, em sẽ là người nhà họ Vương, sao có thể tiêu tiền cho người ngoài?"
Không chỉ vậy, anh ta còn đẩy em gái mình đến trước mặt tôi và nói: "Hủy vé máy bay của em gái em đi. Em gái anh cũng vừa thi xong, em làm chị dâu, đưa nó đi mới phải."
Cô em gái cũng chen vào: "Đúng vậy chị dâu, chị phải biết vun vén cho gia đình chứ."
Nghe họ nói vậy, tôi nhìn ba tấm vé máy bay đã đặt, rồi lặng lẽ hủy bỏ một tấm. Bọn họ nói cũng có lý, tôi đâu phải kẻ ngốc, sao phải lo cho em gái nhà người ta?