HE
Ta mưu sinh bằng nghề bán bánh thịt nơi biên ải.
Một ngày nọ, ta tình cờ gặp một tướng quân.
Hắn hỏi: "Làm nghề gì?"
Ta thều thào: "Bán... thịt..."
Tướng quân đỏ mặt: "Hạ tiện!"
Rồi sai người trói ta lại, giải về quân doanh, bắt cải tạo cùng kỹ nữ phong trần.
Về sau, khi ta bất ngờ cướp quần của hắn, tướng quân ấy kinh hoàng thất sắc.
Ta nói: "Lần đầu gặp mặt, tướng quân đã chê ta hạ tiện, xưa nay Tam Nương này không quen chịu tiếng oan!”
Gia tộc họ Khương có một ác nữ tên là Khương Hòa, tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi. Chuyện xấu nào cũng có dấu vết của cô, kẻ thù thì không đếm xuể. Ai mà ngờ được, nhà họ Khương lại có ngày sụp đổ. Những kẻ từng bị cô chà đạp nay lần lượt kéo đến, chỉ để giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô một lần.
Nhưng Khương Hòa là ai chứ? Kiêu ngạo, hống hách, coi trời bằng vung chính là bản chất của cô, làm sao dễ dàng khuất phục?
Sau khi dùng nắm đấm dạy cho đám đó một bài học nhớ đời, cô chạm mặt Bùi Thời Dã, người đàn ông giàu có bậc nhất thủ đô. Anh là hình mẫu lý tưởng của biết bao người, tài giỏi lại tuấn tú, giàu sang. Một người đàn ông tưởng chừng không thể với tới lại đang đứng trước cửa phòng khách sạn, gương mặt đỏ bừng thiếu kiểm soát.
Khương Hòa nhướng mày nhìn bộ dạng đang cần cứu giúp của anh. Giờ trong tay không quyền không thế, lại vừa đắc tội với cả một đám người, Khương Hòa bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, đưa ra lời đề nghị hợp tác: "Tổng giám đốc Bùi, có hứng thú làm một giao dịch với tôi không?"
Bùi Thời Dã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đột ngột xuất hiện, bực bội gắt lên: "Cút!"
Miệng thì cự tuyệt phũ phàng, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.
Tưởng rằng sau cuộc trao đổi đó, họ sẽ đường ai nấy đi.
Cho đến một ngày, Khương Hòa ném tờ giấy khám thai vào người anh, hỏi: "Muốn làm thêm một giao dịch nữa không?"
Về sau, giới thượng lưu rộ lên tin đồn: Khương Hòa – đại tiểu thư phá sản nổi tiếng ác độc – chẳng biết đã mang thai và còn bám được vào Bùi Thời Dã từ bao giờ. Anh chẳng những không xua đuổi, lại còn cưng chiều cô tận trời, khiến bao kẻ nhìn mà tức lộn ruột.
Trong khi tất cả mọi người đều mong chờ kết cục bi thảm của ác nữ ấy, ai ngờ cô lại hóa thành bảo bối của nhà họ Bùi?
Tôi mang cơm trưa cho Lạc Kiều đều đặn một tháng trời, và rồi cậu học sinh nghèo kiệm lời ấy đã tỏ tình với tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, Thiệu Vanh, gã bạn trai nhà giàu của tôi, đã lao ra cười cợt cùng đám bạn của hắn:
"Mấy đứa thua cuộc nghe rõ chưa, nhớ chuyển tiền đấy nhé!"
"Nhìn bộ dạng của nó kìa! Ngày thường cứ ra vẻ thanh cao, thực chất cũng chỉ là loại cóc ghẻ mơ mộng thịt thiên nga!"
Ánh sáng nơi đáy mắt Lạc Kiều dần tắt lịm, chỉ còn vẻ trống rỗng, vô hồn. Nhìn bóng dáng nhà khoa học đại tài trong tương lai, người sẽ nắm trong tay huyết mạch kinh tế của xã hội, rồi lại sờ lên chân phải vẫn còn lành lặn của mình, tôi không chút do dự vung tay tát một cái vào mặt Thiệu Vanh.
"Cả tháng qua là tiền công bạn Lạc Kiều dạy kèm cho tôi, đừng có ở đây phá đám!"
Nếu định mệnh đã sắp đặt cho Lạc Kiều và Tô Dung của năm ba mươi tuổi một tấn bi kịch, vậy thì hãy để chúng tôi của năm mười bảy tuổi có cơ hội viết lại tất cả từ đầu.
...
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng cuộc hôn nhân ba năm của tôi và Trần Thuật hạnh phúc viên mãn. Nhưng chỉ có trời mới biết suốt ba năm ấy, anh đều ngủ ngoài phòng khách, chưa bao giờ chạm vào tôi. Vì thế tôi quyết định đặt đơn ly hôn lên bàn làm việc, coi như trả lại sự tự do cho anh.
Không ngờ lúc ấy tôi lại vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký đang mở sẵn trên bàn: "Hôm nay em ấy tắm xong quên mang đồ cũ ra, tôi đã cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không cầm lòng được mà giấu đi một cái, mong em ấy sẽ không phát hiện."
Tôi chết sững tại chỗ, thì ra thủ phạm cuỗm đi bao nhiêu nội y của tôi bấy lâu nay chính là anh.
Tôi là nữ phụ trà xanh trong một show hẹn hò thực tế. Bỗng một ngày, video tôi đi làm thêm ở đám ma bị tung lên mạng.
Cư dân mạng hoang mang cực độ:
- Ủa, cái cô trà xanh đấy hả?
- Cô ta còn biết thổi kèn suona sao?
Sau đó, hàng loạt tài lẻ của tôi như xem Tarot, giải mã bản đồ sao, chăm gấu trúc… cũng lần lượt lên sóng. Và thế là tôi bỗng dưng nổi rần rần trên mạng chỉ vì mấy kỹ năng không giống ai này.
Fan của tôi thì gào thét: "Chị ơi, rốt cuộc chị còn giấu bao nhiêu nghề nữa vậy!"
Còn nữ chính thì nổi quạu: "Tránh xa Tiểu Thu nhà tôi ra!"
Tôi và tổng tài mị ma đã kết hôn hợp đồng ba năm, đến hôm tôi đòi ly hôn, anh thản nhiên gật đầu, nhưng mấy dòng bình luận bỗng hiện lên trên đầu anh:
– Đồ yandere này! Đặt làm dây xích với đồ chơi theo size nữ phụ trong tầng hầm rồi còn ra vẻ quân tử làm gì!
– Nữ phụ ơi, ký ly hôn xong, tỉnh dậy là “gần gũi” với nam phụ cô ghét nhất ngay nha.
– Chậc chậc, cuối cùng cũng tới màn giam cầm, vừa ghét vừa làm, phê lòi! Hình như bản thể mị ma có gai nhọn, nữ phụ tội ác tày trời, mắt trợn lên là đáng đời…
– Nữ phụ mù quáng thật đấy, mấy năm nay chiều nam phụ một tí là anh ta quỳ liếm chân cô rồi, đâu đến nỗi hận mà thành biến thái thế này…
Tay tôi run lẩy bẩy nhìn anh chàng mặt lạnh trước mặt: “Hay là… thôi đừng ly hôn nữa.”
Sau khi yêu đương với kẻ thù không đội trời chung của anh trai, anh suốt ngày đòi công khai mối quan hệ, lại còn hay lượn lờ đến nhà tôi.
Một hôm, anh trai tôi mặt nặng mày nhẹ hỏi: "Lại mò đến đây làm gì?"
Cố Nhiên cười: "Tôi có bạn gái, còn cậu thì không!"
Anh trai tôi tức xì khói, sập cửa cái rầm: "Ai yêu cậu đúng là nghiệp!"
Anh ơi... đừng nguyền rủa em gái ruột của mình chứ!
Tôi gửi nhầm tin nhắn cho chị gái sang cho sếp, mở miệng đã gọi luôn “cục cưng ơi”.
Bên kia nhắn lại: "...Em chắc chắn muốn gọi anh như vậy à?"
"Dĩ nhiên! Cơ mà gọi là cục cưng hay bé cưng nhỉ?" Hehe, chẳng biết bây giờ chị gái tôi hay cháu trai đang cầm điện thoại.
"...Thế thì cục cưng đi."
"À ra là cục cưng! Cục cưng ơi, thấy em mặc bộ đồ bơi này có xinh không? Phần ngực hơi chật nhỉ?"
Chị gái vẫn chưa trả lời tin nhắn, tôi bỗng nghe đồng nghiệp kinh ngạc thốt lên: “Tổng giám đốc Lục đang bị chảy máu mũi trong văn phòng kìa!”
Chợ Phan Gia Viên bày bán một chiếc gương đồng cổ, phụ nữ soi vào sẽ thấy mình đẹp hơn.
Tôi định mua nó, nhưng một cô gái trẻ đã nhanh tay hơn.
Cô ta cười nhạo tôi, rằng một bà già như tôi còn thích làm đẹp, chẳng sợ con cháu chê cười.
Tôi chỉ mỉm cười, lặng lẽ đưa cho bố cô gái một tấm danh thiếp.
Gia đình họ chắc chắn sẽ tìm đến tôi.
Chiếc gương ấy, nó là quỷ khí.
Trúc mã phá sản, đem tôi đi gán cho thái tử gia Bắc Kinh để trả nợ. Sau này gặp lại trên bàn tiệc, trúc mã bảo tôi tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, mong thái tử gia thông cảm.
Thái tử gia nghe xong chỉ cười khẩy: "Thông cảm? Tôi không lên tiếng, cô ấy cũng chẳng dám hé nửa lời."
Cả đám nhao nhao tán dương, khen thái tử gia dạy khéo.
Đúng lúc ấy, tôi đẩy cửa bước vào. Tôi ngồi xuống, anh lau bàn. Tôi liếm môi, anh dâng trà. Tôi nhíu mày, anh khoác áo.
...
Cả đám: "???" Đúng là chẳng cần lên tiếng!
Thái tử gia liếc sang trúc mã đang tái mặt: "Yếu thì thừa nhận đi, bày đặt!"
Tôi và chú của trúc mã kết hôn chớp nhoáng.
Đêm tân hôn, anh dựa cửa nhìn trúc mã ngang nhiên rủ tôi đi chơi.
Rồi anh cất giọng lạnh tanh: "Cháu không coi chú ra gì à?"
Trúc mã đáp tỉnh bơ: "Dù sao chú và cậu ấy cũng chỉ kết hôn theo hợp đồng thôi, có yêu đương gì đâu."
Về sau, anh cho tôi biết thế nào gọi là tình giả thành thật...
Mười năm viết truyện người lớn, tôi bỗng xuyên vào truyện cổ đại trong sáng.
Không sao, tôi sẽ dùng thực lực để đưa quyển truyện này lên web hồng.
Hoàng đế với Nhiếp chính vương đi săn chung? Play dã ngoại, viết ngay!
Đêm hôm Hoàng đế triệu Nhiếp chính vương vào cung? Hẹn hò cung đình, triển luôn!
"Hắn bóp cổ y, ấn mạnh xuống long ỷ."
"Những vết bầm tím hiện rõ trên làn da trắng bệch của Nhiếp chính vương, nhưng Hoàng đế trẻ tuổi vẫn chưa thỏa mãn."
Tôi đang viết hăng say, mặt mày nhăn nhó diễn tả cảm xúc, thì Nhiếp chính vương đạp cửa xông vào.
Em gái tôi dường như cũng đã trùng sinh.
Kiếp trước, cô ta yêu đương nồng cháy với Thái tử của giới thượng lưu Bắc Kinh, cùng nhau trốn học, đánh nhau, đua xe và cuối cùng vì hắn mà chết trong cơn mưa dữ dội.
Cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Sau khi trùng sinh, cô ta bảo bố mẹ chuyển tôi vào lớp học kém nhất – lớp của Thái tử kia.
“Chị gái à, chị cứ yên tâm mà đóng vai nữ chính bi lụy đi. Lần này đến lượt chị nếm mùi bị hắn bắt nạt, rồi lao vào tình yêu điên cuồng như tôi đã từng.”
Tôi mỉm cười.
Trùng sinh thì trùng sinh, chứ đầu óc vẫn vậy.
Dù cô ta có sống lại trăm lần nữa thì vẫn không xứng làm đối thủ của tôi.
Khi được bố mẹ ruột nhận về, tôi chỉ có mỗi cái ba lô với chú chó làm bạn. Thế mà chỉ vì thiên kim giả thèm ăn bánh trôi thịt chó ngày Tết, họ đem chó của tôi ra làm thịt.
Tôi điên tiết, lật tung bàn ăn, biến biệt thự thành bãi chiến trường.
Mẹ tôi tỏ vẻ thất vọng: "Mày không biết em mày đang bị trầm cảm à? Nó hiếm khi vui vẻ, mày lại vì con chó mà so đo?"
Bố tôi lạnh mặt quát: "Mày đúng là đồ tâm thần, tao hối hận đã đón mày về, thà để mày chết ngoài kia còn hơn!"
Thiên kim giả mắt đỏ hoe, đẩy bát thịt duy nhất còn nguyên về phía tôi:
"Bố mẹ đừng trách chị ấy nữa."
"Nếu chị thích con chó đó, em trả lại cho chị đây."
Tôi cười khẩy.
Họ đâu biết bệnh trầm cảm của thiên kim giả là giả, còn bệnh tâm thần của tôi lại là thật.
Sau khi chiến tranh lạnh với Chu Kiêu, tôi định soạn tin nhắn làm lành thì bỗng dưng mấy dòng bình luận hiện lên:
“Lại nữa rồi, nam chính lại bị đám bạn xúi bậy đi chiến tranh lạnh với nữ chính, ngu dốt hết chỗ nói.”
“Nam chính rời khỏi ô bảo vệ của anh em, mới phát hiện bên ngoài chẳng hề mưa, cười xỉu.”
“Cứ tiếp tục như vậy đi, chia tay thật với nữ chính thì đám bạn kia lập tức tranh nhau xếp hàng được yêu thôi.”
“Nữ chính ơi, nhìn anh bạn thân ghét cô nhất của nam chính kìa, cô chỉ cần cười với anh ta thôi là anh ta sẵn sàng bán mạng vì cô đấy.”
Tôi giật mình, đọc bình luận mà nửa tin nửa ngờ, rồi đăng bài: “Chia tay vui vẻ.”
Ngay lập tức, bài đăng của tôi nổ like.