Gia Đấu
Năm lên sáu, ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân trút hơi thở cuối cùng, gương mặt đầy oán hận và đau đớn.
Hôm ấy, phụ thân nạp thiếp, tổ mẫu sai toàn bộ nha hoàn đi giúp việc, trong phòng chẳng còn ai.
Sợ mẫu thân lạnh lẽo, ta leo lên giường, ôm thi thể mẫu thân suốt đêm.
Sáng hôm sau, mắt còn ngái ngủ, ta đã thấy phụ thân hớt hải chạy đến, y phục xộc xệch, người nồng nặc mùi hương.
Ông đứng ngoài cửa, thần sắc hoảng hốt, không dám bước vào.
Ta lồm cồm bò xuống giường, đi đến trước mặt phụ thân, bảo ông quỳ xuống, rồi giáng cho ông một cái tát.
Từ đó về sau, người ta đồn rằng ta điên rồi.
Vào năm thứ ba sau khi ta đính hôn với thế tử Tuyên Bình Hầu, thứ muội nuôi nấng ở điền trang được đón về.
Hắn gặp nàng ta bèn khăng khăng muốn đổi người hứa hôn.
Thứ muội nói sẽ cướp đi danh vị thế tử phi. Nhưng nàng ta không ngờ rằng ta sẽ chắp tay dâng lên.
Chỉ vì ta biết hắn là hàng giả, vài tháng sau thế tử chân chính sẽ trở về.