Báo Thù
Thuở trước, phu quân ta là người xuyên không đến từ hậu thế. Con ta sinh ra lại mang trong mình một siêu thị diệu kỳ, chứa đựng vô vàn trân bảo của thời hiện đại. Nhờ đó, ta được hưởng phúc lộc trời ban, người người tôn sùng, kính ngưỡng tựa như thần tiên giáng thế.
Chưa kể, phu quân ta lại mang tư tưởng hôn nhân tân tiến, tôn trọng ta, một lòng một dạ son sắt, cho ta tự do và bình đẳng - điều mà nữ nhi thời này hằng ao ước. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến các quý phụ trong kinh thành ghen ghét đến đỏ mắt tía tai.
Trái lại, Yến Tiểu Tiểu - kế muội của ta, tuy được gả cho Thế tử tôn quý của Hầu phủ nhưng lại sống trong khuôn phép gò bó, ngột ngạt khôn nguôi. Vì đố kỵ với ta, ả ta đã ra tay tàn độc, dùng tạ đập vỡ đầu ta. Trong lúc hấp hối, ta gắng gượng rút trâm cài, đâm thẳng vào thái dương ả, hai tỷ muội cùng lìa đời.
Trở lại kiếp này, ả ta vội vàng chọn Tề Ứng Cảnh, cười lớn với ta rằng: "Kiếp này, vinh hoa phú quý thuộc về ta rồi!"
Ta thản nhiên nhìn ả, lấy người xuyên không thì ắt sẽ sinh ra đứa con mang siêu thị sao? Ả lầm rồi!
Công chúa để mắt đến phu quân ta. Chàng khéo léo thoái thác, viện cớ gia thất vẹn toàn.
Nào ngờ hôm sau, thủ cấp ta đã nằm dưới chân chàng.
"Giờ thì, chàng không còn gia thất rồi."
Chàng không rơi lệ, chỉ lặng lẽ ôm lấy đầu ta, bước lên xe ngựa của công chúa.
Công chúa nào hay, người nàng ta vừa đoạt được, lại chính là bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.
Chồng tôi chết đuối bất đắc kỳ tử. Dọn dẹp di vật, tôi mới tá hỏa phát hiện tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, kẹp cẩn thận trong một cuốn tạp chí cũ.
Căn nhà hiện ra trước mắt khiến tôi chết lặng. Ấm áp, lãng mạn, xa hoa đến choáng ngợp. Thảm trải sàn dày, đèn chùm pha lê lấp lánh dù phủ một lớp bụi thời gian. Khác xa căn nhà cũ kỹ, chật chội chúng tôi đang ở.
Trên tường, ảnh anh ta và mối tình đầu tươi cười rạng rỡ bên cạnh hai đứa trẻ sinh đôi. Trên bàn, lá thư tuyệt mệnh nguệch ngoạc đập vào mắt: "Tang Vãn, từ ngày em mất hai năm trước, anh sống không bằng chết. Nay chữ hiếu đã tròn, con cái nên người, anh cũng chẳng còn vướng bận. Mong kiếp sau, được nối lại duyên xưa với em nơi hoàng tuyền!"
Tôi loạng choạng bước ra, đầu óc quay cuồng. Chỉ muốn xông thẳng đến mộ anh ta mà đào lên, chất vấn cho ra lẽ. Nhưng cơn giận ngút trời, khí huyết dồn lên, tôi phun ra một ngụm máu tươi, mắt tối sầm lại rồi ngã quỵ.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đã trở về năm thứ mười làm vợ anh ta.
Mẹ tôi, bồ nhí an phận nhất cái Hải Thị này, đã dạy tôi từ tấm bé: "Phận con riêng, sống cúi mặt, đừng mơ tưởng gì đến của cải của chị gái."
Nghe theo lời dạy ấy, tôi ngậm đắng nuốt cay nhìn người mình yêu thương trở thành của chị, càng không dám nghĩ đến gia sản, cuối cùng bị đẩy cho lão già tàn nhẫn. Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, tôi mới biết mình chính là thiên kim thật.
Trời cao cho tôi sống lại. Lần này, tôi sẽ không cam chịu số phận nữa.
Tôi leo lên giường của bạn trai chị gái, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng. Hãy chờ xem, tôi sẽ khiến bọn họ phải trả giá!
Năm lên sáu, ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân trút hơi thở cuối cùng, gương mặt đầy oán hận và đau đớn.
Hôm ấy, phụ thân nạp thiếp, tổ mẫu sai toàn bộ nha hoàn đi giúp việc, trong phòng chẳng còn ai.
Sợ mẫu thân lạnh lẽo, ta leo lên giường, ôm thi thể mẫu thân suốt đêm.
Sáng hôm sau, mắt còn ngái ngủ, ta đã thấy phụ thân hớt hải chạy đến, y phục xộc xệch, người nồng nặc mùi hương.
Ông đứng ngoài cửa, thần sắc hoảng hốt, không dám bước vào.
Ta lồm cồm bò xuống giường, đi đến trước mặt phụ thân, bảo ông quỳ xuống, rồi giáng cho ông một cái tát.
Từ đó về sau, người ta đồn rằng ta điên rồi.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường hắt lên khung cửa sổ những vệt sáng mờ ảo. Tôi đang đắm chìm trong bộ phim, bất chợt căn phòng chìm vào bóng tối, tiếng tivi tắt ngấm. Mất điện rồi.
Lấy điện thoại, tôi nhắn tin cho người hàng xóm đối diện, hỏi thăm tình hình. Chẳng mấy chốc, tin nhắn hiện lên, báo nhà hàng xóm cũng bị mất điện. Tay chạm vào nắm cửa, định xuống dưới xem thử.
Bỗng dưng, điện thoại rung lên, báo hiệu đã tự động kết nối với Wi-Fi nhà hàng xóm. Tôi lạnh sống lưng. Không có điện, lấy đâu ra Wi-Fi?
Tin nhắn của người hàng xóm lại hiện lên: "Cùng đi tìm quản lý khu nhé! Tôi đang đợi ở cửa nhà em."
Chồng tôi, người đàn ông có thân thể vốn đã yếu ớt ấy, nói với tôi rằng anh ta sẽ hiến thận cho đứa cháu trai mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối.
Nghĩ đến cảnh anh ta chết trên bàn mổ, tôi cuống cuồng tìm đủ thứ tài liệu về những nguy hiểm khi mất đi một quả thận, mong anh ta suy nghĩ lại.
Anh ta cứ thế lưỡng lự, tiến thoái lưỡng nan. Bệnh tình của đứa cháu mỗi ngày một nặng, chị dâu tôi xông vào nhà, mồm năm miệng mười, vừa đánh vừa chửi.
Chồng tôi chỉ đứng lặng im, rồi quay sang khuyên nhủ tôi: “Thi Thi à, anh không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ ấy đi vào chỗ chết. Em phải hiểu cho lòng một người mẹ chứ!”
Tôi định nói: “Anh muốn hiến thì cứ hiến. Nhưng em không thể chấp nhận sống với một người chồng thiếu mất quả thận.”
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị chị dâu, người đang mất hết lý trí, xô ngã từ ban công xuống. Cái chết đến bất ngờ, lạnh lẽo và đau đớn.
Chết rồi tôi mới biết, thì ra anh ta và chị dâu đã dan díu với nhau từ lâu. Anh ta luôn tin rằng đứa nhỏ là con mình, nên mới cam tâm tình nguyện hiến thận. Nhưng trớ trêu thay, anh ta lại vô sinh! Sự thật ấy, tôi còn chưa kịp nói ra.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng cái ngày anh ta nói với tôi về chuyện hiến thận.
Khi bố mẹ tìm thấy tôi, tôi làm như không hay biết gì. Ba phần vô tội, bảy phần ngây ngô, y như một cô tiểu thư thứ thiệt.
Sự thật, tôi là kẻ mạo danh. Chỉ vì tôi trông giống bố mẹ hơn cả cô tiểu thư kia, nên mới bị nhận nhầm.
Kiếp trước, vì tôi nói ra sự thật, nên cuối cùng bị chặt tay chặt chân, chết thảm nơi xứ người. Kiếp này, tôi quyết định giả đò không biết gì, an phận làm tiểu thư của tập đoàn nhà họ Lâm.