Tuyết cuối đông đã tan từ mấy hôm trước. Tám mươi mốt đóa mai trên bức Cửu Hàn Đồ mà Khương Bảo Nhi dán trên tường đều đã vẽ xong. Giờ là bảy ngày nắng ráo liên tiếp, bà Lưu bảo từ nay ngày nào cũng là ngày lành.
Trời ấm lên, việc học của hai tỷ muội họ Khương cũng kết thúc. Ta nhờ Trần Kính chuyển lời, mong sang năm Dung Thích miễn cho hai tỷ muội họ Khương khỏi tuyển tú, cho phép họ tự do hôn nhân. Khương Minh Châu không muốn vào cung, còn tính khí Khương Bảo Nhi thực sự không hợp với cung cấm.
Một ngày xuân trong trẻo, ta lên đường đi Túc Châu. Bên bến thuyền, Khương Bảo Nhi lưu luyến ôm chặt ta, khóc nức nở.
“Hôm nọ Bảo Nhi xô ngã bà Lưu, đã xin lỗi bà ấy chưa?”
“…Rồi ạ.”
“Đừng khóc nữa, ở Túc Châu có món bánh Linh Lung nổi tiếng, đợi Phùng cô cô về sẽ mua cho Bảo Nhi nhé?”
“…Vậy cô cô phải về sớm, bánh nguội sẽ mất ngon.”
Thuyền rời bến, hai bờ liễu non mờ sương. Mấy người trên thuyền nhàn rỗi bàn tán về tin hoàng đế phế hậu. Những chuyện thâm cung bí sử ấy, mọi người chỉ dám nói bóng gió, bảo rằng đế vương gia là vô tình nhất.
Hữu tình hay vô tình đều chẳng liên quan gì đến ta nữa. Ta chỉ muốn biết đất Túc Châu khí hậu ra sao, mùa đông có lạnh lẽo lắm không. Người lái thuyền quê ở Túc Châu, thấy ta hỏi chuyện bèn hào hứng kể.
Dân Túc Châu thật thà, mến khách. Nghe ta khen quê hương, ông vui vẻ muốn hát một khúc dân ca. Ta nghĩ ông sẽ hát bài “Kiếp trước chẳng tu, sinh tại Túc Châu, mười ba mười bốn, quẳng ra ngoài đường.” Nhưng nhìn nắng xuân ấm áp, liễu non hai bờ đâm chồi nảy lộc, ta không nỡ làm ông cụt hứng.
Người lái thuyền như hiểu ý, khoát tay cười, rồi cất tiếng hát đầy tự hào: “Vàng đầy kho, bạc đầy kho, lúa thóc Túc Châu chất đầy bồ. Hè chẳng nóng, đông chẳng lạnh, bốn mùa phong cảnh như tranh. Hoa quế thơm, xuân dài lâu, quê ta cũng là quê người.”
Đánh giá truyện
Đánh giá của bạn:
Vui lòng điền ID đăng nhập hoặc địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.
Vui lòng đăng nhập để tiếp tục
Bình luận về Chương 8