Chồng tôi là một trong những phi hành gia đầu tiên đặt chân lên vùng tối của Mặt Trăng. Nhưng sau chuyến đi ấy, anh bỗng phát điên, rồi biến mất không một dấu vết.
Tám năm sau, con gái nuôi của chúng tôi nối nghiệp bố mình, một lần nữa thực hiện sứ mệnh đổ bộ lên vùng tối bí ẩn ấy.
Giữa lúc cả thế giới dõi theo từng khung hình trực tiếp, con gái tôi đột ngột thốt lên với vẻ mặt kinh hoàng: “Tôi thấy Thường Nga rồi.”
Biểu cảm của con bé không hề giống đang đùa, vẻ kinh hoàng chân thực đến mức không thể nào là diễn xuất. Dù bị ngăn cách bởi một màn hình, tôi vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sâu thẳm nơi đáy mắt con.
Đúng vậy, là tuyệt vọng. Mẫu tử liền tâm, tôi nhìn con mà cảm thấy đau lòng đến mức tuyệt vọng.
Nhưng may thay, sự bất thường ấy chỉ thoáng qua. Ân Hoa nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tôi đùa thôi.”
“Tiểu Hoa nghịch thật, suýt làm tôi đứng tim.” Ông Vương ở sạp cá ngoài chợ vừa vỗ ngực, vừa gói cho tôi vài món hải sản tươi.
Con gái ông đang ngồi cạnh, vừa làm bài vừa dời mắt khỏi tivi, bĩu môi nói: “Thường Nga thì có gì đáng sợ ạ? Chị Tiểu Hoa mà gặp được Thường Nga thật thì là gặp tiên nữ rồi, nhưng trên đời làm gì có tiên nữ thật đâu…”
“Lo làm bài của con đi!” Ông Vương đưa túi hải sản đã gói kỹ cho tôi: “Cô giáo Phương thật có phúc, Ân Hoa xuất sắc quá trời. Khi nào con bé về, cô nhờ nó ký cho tôi vài tấm ảnh nhé?”
“Con cũng muốn, con cũng muốn ạ! Ký cho con nhiều vào nhé, con đã khoe với cả trường rằng con quen chị phi hành gia Ân Hoa trên tivi đấy!”
Tôi mỉm cười nhận lời. Nhờ có Ân Hoa, hàng xóm láng giềng trong thị trấn đều rất mực quan tâm tôi, ai cũng tự hào về con bé.
Về đến nhà, tôi đổ cả túi hải sản vào bồn rửa, mặc cho chúng quẫy đạp, tâm trí vẫn treo ngược cành cây. Trên tờ lịch treo tường, ngày Ân Hoa trở về đã được khoanh tròn. Con gái sắp về rồi, nhưng cảm giác bất an vô cớ cứ âm ỉ trong lòng.
Vui lòng điền ID đăng nhập hoặc địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.
Vui lòng đăng nhập để tiếp tục
Bình luận về Chương 1
BÌNH LUẬN