“Huynh buông tay ra!”
“Muội buông trước đi!”
Trên bãi cỏ, ta và Trình Hề Hoài đang túm tóc nhau, không ai chịu nhường ai.
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Nam nhi đại trượng phu gì mà lại đi bắt nạt nữ nhi! Huynh thế này, sau này lớn lên chắc chắn ế!”
Trình Hề Hoài cũng chẳng vừa: “Nữ nhi nào toàn đá vào mông người khác? Bạo lực như thế, lớn lên có ma thèm lấy!”
“Huynh!”
“Muội!”
Cả hai lại cùng dồn sức, rồi ngã lăn ra đất, nằm thở hổn hển.
Lúc này, một cục bột nhỏ xinh bước tới. Xiêm y của đệ ấy sạch sẽ tinh tươm, đối lập hẳn với bộ dạng lấm lem của ta và Trình Hề Hoài.
Cục bột nhỏ chìa tay ra: “Huynh trưởng, dậy đi.”
Ta liếc sang bên cạnh: “Thấy chưa, đệ đệ của huynh còn hiểu chuyện hơn huynh đó.”
Trình Hề Hoài hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm đếm xỉa đến ta, vịn vào tay Trình Cẩm Ngôn để đứng dậy.
Đỡ huynh trưởng dậy xong, Trình Cẩm Ngôn lại chìa tay về phía ta: “Tẩu tẩu, dậy đi.”
Ta vừa định đưa tay ra đã vội rụt lại, nhảy dựng lên như bị dẫm phải đuôi: “Ai là tẩu tẩu của đệ, đừng có gọi bậy!”
Trình Hề Hoài cũng sốt sắng: “Ai thèm thích muội ấy chứ! Không được gọi tẩu tẩu!”
Ta tự lồm cồm bò dậy, mặt nóng bừng: “Không chơi với hai người nữa! Ta về nhà đây!”
Mặt Trình Hề Hoài cũng đỏ lựng: “Ai thèm chơi với muội! Đi mau đi!”
Ta ba chân bốn cẳng chạy biến, chỉ muốn rời đi thật nhanh, đến mức chẳng kịp nghĩ vì sao mình lại vội vàng đến thế.
Đương nhiên, ta cũng chẳng nghe được đoạn đối thoại của hai huynh đệ phía sau lưng.
Trình Hề Hoài cúi người xuống, ra vẻ dạy dỗ Trình Cẩm Ngôn: “Sau này không được gọi Khương Miên là tẩu tẩu nghe chưa, ta không thích muội ấy đâu.”
Trình Cẩm Ngôn nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: “Nhưng mà mấy bức tranh vẽ Khương tỷ tỷ trong thư phòng toàn do huynh vẽ cả… ưm!”
Trình Hề Hoài vội vàng bịt miệng đệ đệ lại, hấp tấp ngoái nhìn ra sau, xác nhận không còn ai mới thở phào buông tay.
Hai vai hắn sụp xuống, trông như chịu thua: “Ít nhất… bây giờ không được gọi.”
Tiểu Trình Cẩm Ngôn nghiêng đầu: “Vậy đến khi nào mới được gọi ạ? Chờ huynh cưới Khương tỷ tỷ về nhà sao?”
Trình Hề Hoài lại bịt miệng đệ ấy một lần nữa, mặt đỏ đến mức sắp rỉ máu: “Ai mà cưới muội ấy chứ, không được hỏi nữa, không được hỏi nữa!”
Xung quanh im lặng vài giây, rồi có tiếng nói khe khẽ: “Đệ… đáng ghét y như muội ấy vậy.”
Đánh giá truyện
Đánh giá của bạn:
Vui lòng điền ID đăng nhập hoặc địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.
Vui lòng đăng nhập để tiếp tục
Bình luận về Ngoại Truyện
BÌNH LUẬN