Hôm đó, mạng xã hội bùng nổ.
Tiểu Như đăng bài trên Weibo, rồi gửi bằng chứng cho cảnh sát. Cảnh sát vào cuộc điều tra, bằng chứng rõ ràng, Tần Kiêu bị bắt. Còn nhiều bằng chứng khác nữa, cư dân mạng đoán tội anh ta còn nặng hơn.
Thủ đô tuyết rơi dày đặc, bao nhiêu năm rồi mới có trận tuyết lớn như vậy. Mắt tôi cay xè khi nhìn những tòa nhà cao tầng trước mặt, nơi chứa đựng biết bao ước mơ. Tôi đứng hồi lâu mới gọi taxi về nhà.
Trời tối nhanh. Tôi nghe tiếng bước chân trên tuyết, đi đến dưới khu nhà. Tôi ngẩng đầu lên, thấy một người không nên xuất hiện ở đây – Cảnh Phàm.
Anh mặc áo khoác dạ đen dài, không quàng khăn, người phủ đầy tuyết như cây kem. Khuôn mặt anh chất chứa nỗi buồn không thể nào tan biến.
Tim tôi thắt lại, đang ngẩn ngơ thì đèn đường bật sáng lung linh. Dưới ánh đèn vàng nhạt, Cảnh Phàm chạy đến ôm chầm lấy tôi. Như một thứ gì đó thiếu vắng bấy lâu, giờ đã trở về trọn vẹn.
“Anh… anh hỏi anh trai em địa chỉ nhà em.” Anh hít một hơi, giọng nghẹn lại.
Ban đầu anh chỉ nghẹn ngào, sau đó bật khóc thành tiếng. Tôi chưa bao giờ thấy đàn ông khóc như thế, nên hơi lúng túng. Anh buông tôi ra, đuôi mắt đỏ hoe, hàng mi ướt đẫm.
“Anh, anh…”
Tôi vỗ lưng anh: “Anh khóc gì thế?”
Tôi cứ nghĩ anh khóc vì chuyện tôi gặp phải. Nhưng sau này tôi mới biết, anh đau đớn vì anh nhớ ra mình từng tìm tôi.
Lúc đó anh đi công tác với bố anh, vừa ký xong hợp đồng lớn đầu tiên, lần đầu được công nhận. Anh đến cổng chung cư của tôi ở Đông Bá. Anh thấy người trong xe nắm tay tôi, vỗ nhẹ vào eo tôi. Lúc đó, tim anh tan nát. Anh hiểu lầm, tưởng đó là người yêu của tôi.
Mãi đến khi thấy tôi đăng ảnh Tần Kiêu lên Weibo, anh mới biết người hôm đó là Tần Kiêu. Anh đau đớn vì đã bỏ lỡ cơ hội ở bên tôi lúc tôi yếu đuối nhất.
“Anh không quan tâm.” Cảnh Phàm như lên cơn, giọng đầy giận dỗi: “Em ở thủ đô thì anh cũng ở thủ đô.”
“Anh sẽ sống cùng em, em đi làm, anh lo cơm nước nhà cửa.”
“Dù gì anh cũng phải bám dính lấy em.”
Nói xong lại bật khóc.
Tôi vừa buồn cười vừa thương, mắt cũng cay cay.
Tuyết rơi trong quá khứ rồi cũng tan chảy dưới nắng tương lai. Bước qua dòng nước ấy, ta nhận ra chẳng có gì đáng sợ cả.
Vui lòng điền ID đăng nhập hoặc địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.
Vui lòng đăng nhập để tiếp tục
Bình luận về Chương 10