Tống Tùy sẽ không ngoại tình, nhưng sự xuất hiện của Tô Đường vẫn khiến tôi hoảng sợ. Tôi gắng sức đóng tròn vai người vợ đúng mực, để gánh nặng đạo đức và trách nhiệm đè nặng lên vai Tống Tùy. Tôi không biết ai sẽ là người đầu hàng trước, anh hay tôi.
Tối đến, anh mua cho tôi một viên kim cương hồng lấp lánh dưới ánh đèn, thiết kế tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải món đồ tầm thường.
Nó rất đẹp, nhưng tôi không thích. Tôi vốn ít khi đeo trang sức, chỉ trang điểm lộng lẫy khi dự tiệc cùng Tống Tùy.
Tống Tùy không phải người giỏi ăn nói, nên dù biết món quà này chẳng qua chỉ là một lời xin lỗi và bù đắp cho chuyện sáng nay, tôi vẫn mỉm cười nhận lấy. Sắc mặt anh dịu đi đôi chút, không biết là vì tôi không so đo hay không tức giận với Tô Đường.
Tôi thờ ơ cất hộp trang sức vào ngăn kéo rồi lên giường trước, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Mãi đến khi anh vào phòng, nằm xuống bên cạnh tôi, mùi đàn hương quen thuộc mới len lỏi vào cánh mũi.
Anh cẩn thận vòng tay ôm tôi từ phía sau, hơi ấm xuyên qua lớp vải mỏng manh, thấm vào da thịt. Tôi nhắm mắt, nén lại cho nhịp thở thật đều. Người phía sau đã say giấc, nhưng cơn buồn ngủ vẫn chẳng tìm đến tôi.
Cơn đau quặn thắt ở bụng ngày càng dữ dội. Tôi mở mắt, ánh trăng lọt qua khung cửa, rải một vũng sáng bạc trên nền nhà. Tôi nhìn vũng sáng ấy rất lâu, lâu đến mức cảm giác như cả thế gian đã ngưng đọng, chỉ còn lại riêng tôi giữa tĩnh mịch.
Dường như tận lúc này tôi mới vỡ lẽ một điều: Tôi sắp chết rồi.
…
Sáng hôm sau, lúc tiễn Tống Tùy ra cửa, điện thoại hiện thông báo lịch hẹn. Tôi liếc nhìn, sực nhớ hôm nay là ngày về thăm mẹ.
Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ. Bố chưa từng yêu mẹ, ông đã có người bên ngoài từ lâu, đến mức con gái riêng còn lớn tuổi hơn cả tôi. Một mình mẹ gồng gánh nuôi tôi, vì thế tôi tự nhủ phải học cho thật giỏi.
Nhưng vận may không mỉm cười, tôi trở thành đối tượng bị một đám người bắt nạt. Thực ra tôi chẳng làm gì sai, có lẽ chỉ vì cách ăn mặc không vừa mắt họ, hoặc một câu nói vô tình nào đó khiến họ ghi lòng. Tôi không dám báo với mẹ, thầy cô cũng chẳng thể can thiệp. Tôi càng chống cự, họ càng lấn tới.
Vào cái ngày bị đám đông vây lấy, trong đầu tôi đã nảy ra ý định liều mạng với họ. Cảm giác thô ráp của viên gạch trong cặp sách mang lại sự an lòng lạ lùng. Ánh mắt khinh miệt của đứa con gái cầm đầu dán chặt lên mặt tôi, ngay sau đó sẽ là lời phán quyết. Rồi Tống Tùy xuất hiện.
Anh rất thông minh, biết chuyện này không chỉ dừng lại ở một lần. Chính sự che chở của anh đã dập tắt ý định quay lại của những kẻ đó, giúp tôi bình yên đi qua ba năm trung học. Cũng chính điều đó đã khiến tôi không do dự đuổi theo bóng hình anh, thi vào cùng một trường đại học, nỗ lực để trở thành phiên bản tốt đẹp hơn.
Nhưng tôi đã chậm một bước. Giống như Tống Tùy là ánh sáng đời tôi, anh cũng gặp được ánh sáng của riêng mình – Tô Đường, cũng chính là người chị cùng bố khác mẹ của tôi.
Vui lòng điền ID đăng nhập hoặc địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.
Vui lòng đăng nhập để tiếp tục
Bình luận về Chương 2
BÌNH LUẬN