Chu Tri Diệm chưa bao giờ nghĩ Trang Nhất Nguyệt sẽ chết. Chẳng phải người ta bảo kẻ ác sống lâu sao? Thụy Chi đáng yêu như thế, sao cô nỡ bỏ rơi con bé?
Khi nhìn thấy thi thể cô, trái tim anh như vỡ vụn, không bao giờ lành lại được. Anh đau đớn nhận ra dù sáu năm trước hay sáu năm sau, anh chưa từng buông bỏ người phụ nữ tàn nhẫn này. Anh thích nhìn hai chiếc răng nanh nhỏ khi cô cười, thích vẻ giả vờ thanh cao, tinh ranh nhưng lại pha chút đáng yêu.
“Trang Nhất Nguyệt, em thích cuộc sống như thế nào?”
“Cuộc sống giàu có.”
Được thôi, anh giàu mà.
Tình yêu len lỏi vào anh từ lúc nào, tương lai của họ cũng dần được phác họa.
Những người như anh, dù đưa đủ loại phụ nữ xuất hiện ở những nơi phù hoa, gia đình cũng chẳng mảy may để tâm. Nhưng nếu lặp đi lặp lại một bóng hình, sớm muộn cũng bị dòm ngó.
Mẹ anh bắt đầu lên tiếng: “Tri Diệm, đừng quên anh trai cùng cha khác mẹ của con cũng có quyền thừa kế. Nếu thua nó một bậc về hôn nhân, con làm sao tranh giành? Đừng để mấy chục năm tâm huyết của mẹ thành công cốc.”
Chu Tri Diệm đáp: “Con chỉ nuôi chơi thôi, không đưa về nhà đâu, mẹ yên tâm…”
Khi ấy anh chỉ muốn mẹ an lòng, bởi chẳng ai hiểu rõ sự quyết đoán và tàn nhẫn của bà hơn anh, Trang Nhất Nguyệt không phải đối thủ của mẹ anh. Anh nghĩ, cứ kiên nhẫn chờ đợi, khi nắm được quyền lực trong công ty, có lẽ anh sẽ công khai mối quan hệ với Trang Nhất Nguyệt.
Đáng tiếc, cô lại chẳng quan tâm.
Trợ lý báo tin cô biến mất, Chu Tri Diệm họp liền 20 tiếng, bay thẳng từ Úc về. Căn nhà trống rỗng, người cũng chẳng còn, lòng anh như lửa đốt.
“Cắt hết thẻ của cô ấy. Cô ấy ham tiền như thế, tôi không tin cô ấy không quay lại tìm tôi.”
Cô bốc hơi khỏi thế giới của anh sáu năm, không tung tích cũng không tin tức. Nếu không phải sắp chết, Trang Nhất Nguyệt đã chẳng cho anh biết họ có một đứa con gái.
“Trang Nhất Nguyệt, em thật nhẫn tâm.”
Dỗ Thụy Chi ngủ xong, anh lại thức trắng. Hối hận như đàn kiến gặm nhấm trái tim anh. Giá như anh tin cô sớm hơn, đưa cô đi viện, hoặc năm xưa tìm kiếm kỹ càng hơn. Với khả năng của anh, sao có thể để cô ra đi nhanh đến vậy. Đáng tiếc, “giá như” là thứ vô dụng nhất trên đời.
Anh đưa Thụy Chi về căn nhà cũ của hai mẹ con. Căn nhà ấm áp, đâu đâu cũng là hình bóng của Trang Nhất Nguyệt.
“Bố ơi, xem này, tủ quần áo của con.”
Bên trong, quần áo bốn mùa của Thụy Chi được xếp gọn gàng.
“Bố nhìn này, ảnh con với mẹ.”
Tóc Thụy Chi từ nhỏ đã được cắt tỉa cẩn thận. Trang Nhất Nguyệt chăm sóc con gái rất chu đáo. Đồ dối trá, cô cứ lừa dối anh mãi.
“Mẹ con cố tình làm con xấu đi để con tìm bố, đúng không?”
Thụy Chi gật đầu.
“Mẹ có nhắc gì về bố không?”
Con bé lắc đầu.
Anh thực sự muốn biết Trang Nhất Nguyệt có từng yêu anh thật lòng không, nhưng cô chẳng để lại chút manh mối nào. Đồ lừa đảo! Để mình anh nếm trải đắng cay tình ái sao?
***
“Chu Tri Diệm, chúng ta hủy hôn nhé.”
Chu Tri Diệm nhìn cô ấy, bình thản nói: “Em chắc chứ?”
“Em thích anh, nhưng anh biết tính em, thà ngọc nát còn hơn ngói lành.” Giang Kính Nguyên ngẩng cao đầu: “Trong lòng anh đã có người mình thích. Em thử rồi, nhưng không thể đấu lại người đã khuất, thà đi tìm bầu trời của riêng mình. Vả lại, người thích em xếp hàng dài, cần gì phải bám lấy anh mãi.”
Chu Tri Diệm cười, không đáp.
Thụy Chi hỏi: “Dì Giang ơi, dì có về thăm Thụy Chi nữa không?”
Giang Kính Nguyên xoa đầu con bé: “Có chứ, dì hứa với mẹ con là sẽ đối xử tốt với con mà. Dù không lấy bố con, dì vẫn có thể làm mẹ, dì làm mẹ nuôi của Thụy Chi nhé?”
“Vâng.”
Trên đường về, Thụy Chi hỏi bố: “Bố ơi, bố không cưới dì Giang nữa, vậy bố có cưới dì nào khác không?”
“Không. Phần đời còn lại, bố chỉ muốn sống cùng Thụy Chi, bù đắp phần của mẹ, được không?”
“Được ạ. Bố ơi, nhìn kìa, trăng đêm nay cong cong, là mẹ đang cười đó.”
“Ừ, mẹ sẽ luôn đồng hành cùng Thụy Chi.”
Đánh giá truyện
Đánh giá của bạn:
Vui lòng điền ID đăng nhập hoặc địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.
Vui lòng đăng nhập để tiếp tục
Bình luận về Ngoại Truyện
BÌNH LUẬN