Tất cả các truyện
Tôi là cô hồn dã quỷ làm thuê ở dương gian. Tôi tìm được một căn nhà, gia chủ hiền lành, cũng chẳng thấy thờ cúng gì, cửa nhà không thần.
Thế là ngày nào tôi cũng ghé qua, cơm nước thì xin một bát, phòng tắm thì dùng ké, giường thì nằm nhờ. Dù sao anh cũng có thấy tôi đâu.
Rồi một hôm, tôi rủ bạn quỷ đến cùng ăn chực. Ai dè nó vừa thấy anh đã sợ xanh mặt, rú lên một tiếng thất thanh rồi chuồn mất…
Kết hôn ba năm, Thẩm Trạch Kiêu chưa từng chạm vào tôi.
Tôi khoác lên mình chiếc váy ngủ ren mỏng tang, tự tạo nên những dấu hôn giả. Tôi chụp lại từ góc nhìn của người khác, rồi gửi bức ảnh mình say ngủ cho anh.
"Này anh bạn, cô ấy thơm lắm. Anh nhanh ly hôn đi, nhường cô ấy cho tôi được không?"
Khi đọc được tin nhắn nặc danh này, Thẩm Trạch Kiêu – người chỉ xem tôi là thế thân cho chị gái - hẳn sẽ vừa ghê tởm vừa phẫn nộ, rồi vứt bỏ tôi như thứ rác rưởi.
Tôi tưởng cuối cùng mình cũng được ly hôn...
Sau khi mất trí nhớ, tôi nhầm tưởng đối thủ một mất một còn là chồng mình, còn dọn về sống chung với anh.
Đến ngày trí nhớ tôi quay về, tôi đang làm nũng, níu áo anh đòi hôn.
Ký ức như thác lũ ùa về, tôi đứng hình.
Đang định bỏ trốn thì người mặt lạnh như tiền ấy nhíu mày, cúi xuống hôn tôi cái chụt.
Rồi anh còn nói, giọng điệu bất lực: "Giờ thì ngoan ngoãn ở nhà được chưa?"
Kỳ thi đại học vừa dứt, tôi bắt đầu công việc thu mua phế liệu ở một khu cao cấp.
Gặp Lâm Vũ Hàng, cậu học sinh giỏi, chế nhạo tôi: "Thi rớt nên đi lượm ve chai à?"
Hôm sau, cậu lẳng lặng theo sau tôi, tay xách bao tải, lượm lặt những vỏ chai nhựa bỏ đi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn cậu. Cậu cúi gằm mặt, giọng buồn hiu hắt: "Tớ cũng trượt đại học rồi."
Rồi ngày nhập học cũng đến. Cả hai chúng tôi, tay cầm giấy báo nhập học của Đại học Thanh Hoa, đứng lặng nhìn nhau trước cổng trường.
Bước vào phòng sinh, tôi mới nhận ra bác sĩ đỡ đẻ là anh chồng cũ.
Tôi túm lấy tay y tá: "Chị ơi, làm ơn gây mê cho tôi!" Nhưng có vẻ mọi thứ đã quá muộn rồi.
Anh nhìn tôi, tay cầm dao mổ, ánh mắt lạnh lẽo: "Ly hôn chưa đầy một năm mà em đã sinh con rồi? Chồng mới của em giỏi thật đấy!"
Tôi định nhắm mắt giả vờ bất tỉnh, nhưng nhóc con trong bụng lại không chịu yên phận. Nó đạp tôi một cái, đau đến mức tôi buột miệng chửi thề: "M* kiếp, Lữ Tống, anh mau lôi con trai anh ra!"
Điểm thi đại học ra lò!
Tôi được 697, còn oan gia Bùi Chiêu Dã được 713.
Trước khi nộp nguyện vọng, tôi hỏi dò: "Này, tớ đăng ký Thanh Hoa đấy, cậu định đi đâu?"
Cậu lười biếng quay sang, nở nụ cười ranh mãnh: "Cậu bảo ghét tớ cơ mà? Yên tâm, anh đây đi Bắc Đại."
Rồi đến ngày huấn luyện quân sự chung, tôi ngớ người khi thấy Bùi Chiêu Dã mặt lạnh tanh đứng giữa dàn tân sinh viên Thanh Hoa.
Còn tôi thì đang đứng giơ cao tấm biển... Khoa Văn Đại học Bắc Kinh.
Tôi xuyên không thành một phi tần, Hoàng đế sủng ái tôi như thể mất trí.
Nhưng rồi trong lãnh cung, tôi tìm thấy lời nhắn của một phi tần bị thất sủng: “Chớ nói với Hoàng đế bạn là người xuyên không. Đừng tin hắn, hãy chạy đi!”
Sau khi giúp chị bỏ thuốc Thái Tử Bắc Kinh, chị tôi chuồn mất. Tôi thì đen đủi, bị tóm gọn.
Anh cắn vào vành tai tôi, đe doạ: “Em yêu không muốn nhà mình phá sản đâu nhỉ.”
Hôm sau, người ngợm ê ẩm, tôi vẫn lén đi xem mắt.
Ai dè Thái Tử lại xuất hiện, cười khẩy: “Vội vàng thế, hoá ra là đi xem mắt em trai anh à?”
Tôi cứng đờ người, toan bỏ trốn.
Nhưng anh xộc vào phòng, bế thốc tôi đặt lên đùi, tay phe phẩy lông vũ: “Muốn làm em vợ anh thì thôi đi, giờ còn muốn làm em dâu anh. Em nói xem, anh nên phạt em thế nào đây hả?”
Lần thứ 52 chuẩn bị đăng ký kết hôn cùng Kỷ Hàn Sâm, Giang Chỉ lại bị cho leo cây.
Khi tìm được anh ta trên sân thượng, cảnh tượng đập vào mắt là tiếng cười nói huyên náo.
"Nhìn cô ngốc Giang Chỉ kìa, bị anh Sâm xỏ mũi mà vẫn cứ mê như điếu đổ!"
"Phải đấy, nếu không phải vì Thư Dao, anh Sâm thèm đếm xỉa đến cô ta à? Ai bảo cô ta cướp mất vị trí cô cả nhà họ Giang của Thư Dao, không trả thù cô ta thì trả thù ai!"
Hộp cháo trên tay Giang Chỉ bỗng chốc nặng trĩu, tim như bị ai bóp nghẹt, hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Bạn trai cô yêu thương ba năm trời, hóa ra chỉ xem cô là công cụ trả thù, giày xéo tình cảm của cô không thương tiếc.
Được, vậy cô sẽ tự tay chấm dứt trò trả thù này.
Tôi nhầm Thái Tử Gia Bắc Kinh thành người yêu online của mình. Buổi gặp gỡ đầu tiên, tôi lao vào anh, hôn lấy hôn để, cắn nhẹ lên môi, miệng không ngừng gọi "cưng ơi", "chồng ơi".
Anh đón nhận tất cả. Tháng tháng, hai trăm ngàn tệ đều đặn chảy vào tài khoản, tặng cả một căn nhà.
Điểm rung động của anh tăng lên mỗi ngày, tôi lâng lâng hạnh phúc.
Rồi một ngày, người yêu thật sự xuất hiện.
Tôi còn chưa hết ngơ ngác, Thái Tử Gia đã ôm tôi vào lòng, đá bay người kia: "Đây là vợ tao. Còn dám gọi bậy, tao bẻ gãy chân mày."
Năm thứ ba được trùm phản diện bao nuôi, anh bỗng dưng rớt đài, suốt ngày nói bóng gió muốn “đi”.
Tôi giả vờ không hiểu.
Cứ mỗi ngày về nhà là diễn một màn sướt mướt: “Chồng ơi, hôm nay em đi xin việc ở quán trà sữa, đợi dài cổ mà không ai thèm ngó, đành phải mua một cốc rồi lủi thủi đi về.”
Anh nhắn tin ẩn ý muốn “đi”, tôi liền cắt ngang: "Chờ em về đã anh ơi. Mới có người cà khịa em, em lén giơ ngón giữa cái đã."
Nửa năm sau, phản diện vực dậy, leo lên lại đỉnh cao.
Khi được hỏi bí quyết, anh cười bảo: “Vợ tôi rất nhát, tôi lo nếu tôi đi rồi thì cô ấy sẽ bị bắt nạt.”
Tôi diện nguyên bộ đồ ngủ đi xem mắt, đến nơi thì choáng váng. Anh chàng đối tượng xem mắt bảnh bao trong bộ vest nhìn là biết xịn, tay đeo đồng hồ chắc đủ tiền mua cả căn nhà.
Tôi cuống quýt kéo bộ đồ ngủ nhăn nhúm, lí nhí hỏi: "Anh làm ở đâu vậy?"
Anh đáp tên một công ty.
Tôi lại hỏi tiếp: "Anh đi xe gì thế?"
"Hôm nay anh lái Maybach." Anh thản nhiên trả lời.
"Nhà cửa thì sao ạ?"
"Một căn hộ to ở trung tâm, thêm một căn biệt thự ngoại ô nữa, hợp pháp hết."
Tôi vội vàng xua tay: "Ôi trời ơi, anh đẹp trai, em không với tới được đâu, anh đi đi!"
Anh bật cười: "Em không ưng ngoại hình của anh à?"
Tôi liếc nhìn gương mặt đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ, lắp bắp: "Không, ý em là anh không sợ em làm hỏng gen trội của anh sao?"
Sau khi chiến tranh lạnh với Chu Kiêu, tôi định soạn tin nhắn làm lành thì bỗng dưng mấy dòng bình luận hiện lên:
“Lại nữa rồi, nam chính lại bị đám bạn xúi bậy đi chiến tranh lạnh với nữ chính, ngu dốt hết chỗ nói.”
“Nam chính rời khỏi ô bảo vệ của anh em, mới phát hiện bên ngoài chẳng hề mưa, cười xỉu.”
“Cứ tiếp tục như vậy đi, chia tay thật với nữ chính thì đám bạn kia lập tức tranh nhau xếp hàng được yêu thôi.”
“Nữ chính ơi, nhìn anh bạn thân ghét cô nhất của nam chính kìa, cô chỉ cần cười với anh ta thôi là anh ta sẵn sàng bán mạng vì cô đấy.”
Tôi giật mình, đọc bình luận mà nửa tin nửa ngờ, rồi đăng bài: “Chia tay vui vẻ.”
Ngay lập tức, bài đăng của tôi nổ like.
Mười năm viết truyện người lớn, tôi bỗng xuyên vào truyện cổ đại trong sáng.
Không sao, tôi sẽ dùng thực lực để đưa quyển truyện này lên web hồng.
Hoàng đế với Nhiếp chính vương đi săn chung? Play dã ngoại, viết ngay!
Đêm hôm Hoàng đế triệu Nhiếp chính vương vào cung? Hẹn hò cung đình, triển luôn!
"Hắn bóp cổ y, ấn mạnh xuống long ỷ."
"Những vết bầm tím hiện rõ trên làn da trắng bệch của Nhiếp chính vương, nhưng Hoàng đế trẻ tuổi vẫn chưa thỏa mãn."
Tôi đang viết hăng say, mặt mày nhăn nhó diễn tả cảm xúc, thì Nhiếp chính vương đạp cửa xông vào.
Tôi yêu thầm oan gia của mình suốt bảy năm trời. Khi gia đình anh phá sản, tôi đã dùng thời cơ đó để ép anh cưới mình.
Nhưng ngoài những khoảnh khắc trên giường, anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, xa cách.
Cuối cùng, tôi quyết định buông tay, đề nghị ly hôn. Người đàn ông vốn kiêu hãnh ấy bỗng ôm chặt lấy tôi, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Vợ ơi, ngay cả em cũng bỏ rơi anh sao?"
Mười năm rồi, tôi lại trở về trường. Khai giảng chưa bao lâu, lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp, đã có mấy học trò đến than thở rằng quanh chỗ ngồi của tụi nó có mùi gì rất khó chịu, hôi hôi nồng nồng.
Tôi lơ đãng phẩy tay: "Trời nóng như đổ lửa thế này, nhà vệ sinh lại ngay cạnh, thơm tho sao được. Chuyện bé tí teo mà cũng làm rùm beng lên."
Nào ngờ đâu, cảnh sát lại tìm đến tận cửa. Một anh cảnh sát nhìn tôi, hỏi nghiêm nghị: "Cậu Trì, cậu có biết trong lớp học mình có giấu một thi thể không?"