Hiện Đại
Tôi quyết định chia tay bố đường của mình.
Tôi mở lời trước: “Em muốn kết hôn.”
Trong đầu đã vẽ sẵn kịch bản đếm tiền mỏi rã tay.
Bố đường của tôi bật cười, rồi thản nhiên đáp ngay: “Trùng hợp ghê, anh cũng thế.”
“…”
Ơ… tiền của tôi bay mất rồi à?
Kỳ thi thử kết thúc, ông lão ăn mày ở cổng trường chỉ tay về phía tôi, nói: “0 điểm.”
Tôi phì cười: “Điểm của thủ khoa sẽ hiện là 0, cảm ơn lời chúc của ông.”
Ông lão ăn mày nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Thủ khoa là bạn thân cháu, còn cháu được 0 điểm.”
Tôi chỉ cười, học sinh đứng đầu toàn trường như tôi sao mà nhận 0 điểm được.
Tôi vừa định quay gót, ông ấy đã chỉ thẳng vào cái vòng trên cổ tay tôi: “Vòng tay đổi điểm đấy. Đợi đến lúc nó nộp giấy trắng, chẳng phải cháu sẽ bị 0 điểm à?”
Cả người tôi cứng đờ. Gần đây, bạn thân quả thật đã tặng tôi vòng đôi. Tôi vốn thấy nó vướng víu khi viết bài, nhưng bạn thân cứ một mực đòi đeo vào tay tôi. Tôi đã thử gỡ ra mấy lần nhưng vô ích.
Nghĩ lại thì dạo này điểm số của tôi quả thật đang trượt dốc, trong khi thành tích của bạn thân lại vọt lên hạng nhất ba lần liền…
“Vậy cháu phải làm gì bây giờ?”
“Chuyển nó cho người thân của cháu, người đó tự khắc sẽ gánh nghiệp thay.” Ông lão chỉ về phía chàng trai đang đến đón tôi: “Thằng bé đó?”
Tôi ngoảnh lại. Người đang đứng đợi tôi cách đó không xa là cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi…
Chồng tôi mất mạng trên biển vì cứu người phụ nữ anh ta coi là ánh trăng sáng. Khi tôi nhận được tin báo, thi thể anh ta đã bị cá rỉa đến mức không còn nhận dạng được.
Cảnh sát hỏi tôi có muốn trục vớt không. Tôi dứt khoát từ chối, viện cớ không muốn lãng phí tài nguyên công.
Cầm trên tay giấy chứng tử vừa được cấp, tôi lập tức đi làm thủ tục xóa thông tin cư trú của anh ta.
Sau khi nói chuyện với luật sư, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Đêm về, tôi khui một chai sâm panh. Ban đầu tôi chỉ được hưởng một nửa tài sản, nhưng giờ đây lại được hưởng hai phần ba. Quả là một tin đáng ăn mừng!
Trong buổi đấu giá, cô trợ lý của chồng tôi vụng về nên làm vỡ vòng ngọc trị giá một triệu tệ. Anh ta chẳng nghĩ ngợi, vung tiền đền thay.
Cô ta lập tức lên Weibo ra vẻ:
“Sau cơn mưa trời lại sáng!”
“Cảm tạ sếp tổng hào phóng, em hứa sẽ nỗ lực hơn!”
Rồi cô ta tiện tay chia sẻ bài đăng đó cho tôi.
Tôi nhắn cho chồng: “Nghe nói có người làm vỡ vòng của tổng giám đốc Chu à? Thiệt hại bao nhiêu?”
“Không đáng kể, tiền lẻ thôi mà.”
“Một triệu mà là tiền lẻ? Em cho anh đúng một phút để chuyển ba mươi triệu vào tài khoản của em.”
Một lúc lâu sau anh ta mới trả lời: “Vợ yêu, đừng quậy nữa.”
Ngay sau đó, anh ta nhận được tấm ảnh tôi gửi. Trong ảnh, chiếc đồng hồ đắt giá nhất, trị giá ba mươi triệu của anh ta bị tôi đập cho nát.
Sống lại một đời, tôi quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ với Tô Cẩn Niên.
Anh ta được điều đến quân khu phía Nam, tôi đăng ký vào Đại học Tây Bắc.
Anh ta nộp đơn đăng ký kết hôn, tôi âm thầm lấy lại.
Anh ta mua nhà trong Nam, tôi chọn ở lại phương Bắc.
Sở dĩ như vậy là vì ở kiếp trước, người con gái anh ta yêu đã sống cô độc cả đời vì anh ta.
Anh ta thấy áy náy nên bí mật nhận nuôi một đứa con với cô ta.
Đến tuổi già, ngay cả con ruột của chúng tôi cũng cảm động trước thứ tình yêu đó và ngả hẳn về phía họ, coi họ như một gia đình.
Tôi và bạn trai đường ai nấy đi. Trớ trêu thay, chỉ một ngày sau, tôi phát hiện mình có thai.
Trong một lần đi xem mắt ở công viên, tôi tình cờ làm quen với một chị. Chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, hợp cạ đến không ngờ.
Một thời gian sau, chị ấy ngỏ ý muốn giới thiệu con trai cho tôi, dù biết tôi đang mang thai.
Đến ngày hẹn gặp…
Tôi chết sững…
Người đàn ông ngồi đối diện là con trai của chị ấy?! Đó là bạn trai cũ đểu cáng, cũng là bố của đứa bé trong bụng tôi mà!
Trước lúc tôi chết, chồng tôi đứng bên giường bệnh, thản nhiên thú nhận về đứa con riêng của anh ta và ánh trăng sáng.
“Nếu không phải vì em, Phương Tĩnh Nghi đã chẳng bị què chân. Chúng ta nợ cô ấy một đứa con. Em yên tâm, ngoài đứa trẻ này ra, anh chưa bao giờ đi quá giới hạn.”
Con trai tôi cũng bồi thêm: “Mẹ, vì mẹ mà bố và dì Phương đã lỡ dở cả đời, mẹ không thể rộng lòng tha thứ cho bố một lần sao?”
Họ đứng ở đầu giường, nhìn tôi như nhìn người ngoài.
Cơn phẫn uất bóp nghẹt tim khiến tôi không qua khỏi.
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã trở về ba mươi năm trước.
Tưởng Vệ Đông thời trai trẻ đang nhìn tôi: “Hứa Lệ Nhiên, dù em không có nhan sắc, không có học vấn, anh vẫn bằng lòng lấy em.”
Lần này, tôi dứt khoát gạt tay anh ta ra: “Tôi không bằng lòng.”
Chồng tôi là một trong những phi hành gia đầu tiên đặt chân lên vùng tối của Mặt Trăng. Nhưng sau chuyến đi ấy, anh bỗng phát điên, rồi biến mất không một dấu vết.
Tám năm sau, con gái nuôi của chúng tôi nối nghiệp bố mình, một lần nữa thực hiện sứ mệnh đổ bộ lên vùng tối bí ẩn ấy.
Giữa lúc cả thế giới dõi theo từng khung hình trực tiếp, con gái tôi đột ngột thốt lên với vẻ mặt kinh hoàng: “Tôi thấy Thường Nga rồi.”
Gia tộc họ Khương có một ác nữ tên là Khương Hòa, tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi. Chuyện xấu nào cũng có dấu vết của cô, kẻ thù thì không đếm xuể. Ai mà ngờ được, nhà họ Khương lại có ngày sụp đổ. Những kẻ từng bị cô chà đạp nay lần lượt kéo đến, chỉ để giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô một lần.
Nhưng Khương Hòa là ai chứ? Kiêu ngạo, hống hách, coi trời bằng vung chính là bản chất của cô, làm sao dễ dàng khuất phục?
Sau khi dùng nắm đấm dạy cho đám đó một bài học nhớ đời, cô chạm mặt Bùi Thời Dã, người đàn ông giàu có bậc nhất thủ đô. Anh là hình mẫu lý tưởng của biết bao người, tài giỏi lại tuấn tú, giàu sang. Một người đàn ông tưởng chừng không thể với tới lại đang đứng trước cửa phòng khách sạn, gương mặt đỏ bừng thiếu kiểm soát.
Khương Hòa nhướng mày nhìn bộ dạng đang cần cứu giúp của anh. Giờ trong tay không quyền không thế, lại vừa đắc tội với cả một đám người, Khương Hòa bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, đưa ra lời đề nghị hợp tác: “Tổng giám đốc Bùi, có hứng thú làm một giao dịch với tôi không?”
Bùi Thời Dã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đột ngột xuất hiện, bực bội gắt lên: “Cút!”
Miệng thì cự tuyệt phũ phàng, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.
Tưởng rằng sau cuộc trao đổi đó, họ sẽ đường ai nấy đi.
Cho đến một ngày, Khương Hòa ném tờ giấy khám thai vào người anh, hỏi: “Muốn làm thêm một giao dịch nữa không?”
Về sau, giới thượng lưu rộ lên tin đồn: Khương Hòa – đại tiểu thư phá sản nổi tiếng ác độc – chẳng biết đã mang thai và còn bám được vào Bùi Thời Dã từ bao giờ. Anh chẳng những không xua đuổi, lại còn cưng chiều cô tận trời, khiến bao kẻ nhìn mà tức lộn ruột.
Trong khi tất cả mọi người đều mong chờ kết cục bi thảm của ác nữ ấy, ai ngờ cô lại hóa thành bảo bối của nhà họ Bùi?
Từ khi bạn trai sang thế giới bên kia, ngày nào tôi cũng đốt mèo giấy cho anh.
Cuối cùng anh không chịu nổi nữa, hiện hồn về đứng trước mặt tôi: “Hà Thanh Thanh, em dừng lại được rồi đấy, anh mở được chuỗi cà phê mèo dưới âm phủ luôn rồi.”
Tôi mang cơm trưa cho Lạc Kiều đều đặn một tháng trời, và rồi cậu học sinh nghèo kiệm lời ấy đã tỏ tình với tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, Thiệu Vanh, gã bạn trai nhà giàu của tôi, đã lao ra cười cợt cùng đám bạn của hắn:
“Mấy đứa thua cuộc nghe rõ chưa, nhớ chuyển tiền đấy nhé!”
“Nhìn bộ dạng của nó kìa! Ngày thường cứ ra vẻ thanh cao, thực chất cũng chỉ là loại cóc ghẻ mơ mộng thịt thiên nga!”
Ánh sáng nơi đáy mắt Lạc Kiều dần tắt lịm, chỉ còn vẻ trống rỗng, vô hồn. Nhìn bóng dáng nhà khoa học đại tài trong tương lai, người sẽ nắm trong tay huyết mạch kinh tế của xã hội, rồi lại sờ lên chân phải vẫn còn lành lặn của mình, tôi không chút do dự vung tay tát một cái vào mặt Thiệu Vanh.
“Cả tháng qua là tiền công bạn Lạc Kiều dạy kèm cho tôi, đừng có ở đây phá đám!”
Nếu định mệnh đã sắp đặt cho Lạc Kiều và Tô Dung của năm ba mươi tuổi một tấn bi kịch, vậy thì hãy để chúng tôi của năm mười bảy tuổi có cơ hội viết lại tất cả từ đầu.
…
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng cuộc hôn nhân ba năm của tôi và Trần Thuật hạnh phúc viên mãn. Nhưng chỉ có trời mới biết suốt ba năm ấy, anh đều ngủ ngoài phòng khách, chưa bao giờ chạm vào tôi. Vì thế tôi quyết định đặt đơn ly hôn lên bàn làm việc, coi như trả lại sự tự do cho anh.
Không ngờ lúc ấy tôi lại vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký đang mở sẵn trên bàn: “Hôm nay em ấy tắm xong quên mang đồ cũ ra, tôi đã cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không cầm lòng được mà giấu đi một cái, mong em ấy sẽ không phát hiện.”
Tôi chết sững tại chỗ, thì ra thủ phạm cuỗm đi bao nhiêu nội y của tôi bấy lâu nay chính là anh.
Tôi và tổng tài mị ma đã kết hôn hợp đồng ba năm, đến hôm tôi đòi ly hôn, anh thản nhiên gật đầu, nhưng mấy dòng bình luận bỗng hiện lên trên đầu anh:
– Đồ yandere này! Đặt làm dây xích với đồ chơi theo size nữ phụ trong tầng hầm rồi còn ra vẻ quân tử làm gì!
– Nữ phụ ơi, ký ly hôn xong, tỉnh dậy là “gần gũi” với nam phụ cô ghét nhất ngay nha.
– Chậc chậc, cuối cùng cũng tới màn giam cầm, vừa ghét vừa làm, phê lòi! Hình như bản thể mị ma có gai nhọn, nữ phụ tội ác tày trời, mắt trợn lên là đáng đời…
– Nữ phụ mù quáng thật đấy, mấy năm nay chiều nam phụ một tí là anh ta quỳ liếm chân cô rồi, đâu đến nỗi hận mà thành biến thái thế này…
Tay tôi run lẩy bẩy nhìn anh chàng mặt lạnh trước mặt: “Hay là… thôi đừng ly hôn nữa.”
Sau khi Chu Tri Diệm và cô chiêu nhà họ Giang đính hôn, tôi – một diễn viên hạng ba hết thời – tung tin giật gân: “Tôi và anh ấy có con chung.”
Cuối cùng Chu Tri Diệm cũng chịu nghe máy.
“Tôi sắp chết rồi, anh nuôi con không?”












