Xuyên Sách
Tôi là nữ phụ trà xanh trong một show hẹn hò thực tế. Bỗng một ngày, video tôi đi làm thêm ở đám ma bị tung lên mạng.
Cư dân mạng hoang mang cực độ:
- Ủa, cái cô trà xanh đấy hả?
- Cô ta còn biết thổi kèn suona sao?
Sau đó, hàng loạt tài lẻ của tôi như xem Tarot, giải mã bản đồ sao, chăm gấu trúc… cũng lần lượt lên sóng. Và thế là tôi bỗng dưng nổi rần rần trên mạng chỉ vì mấy kỹ năng không giống ai này.
Fan của tôi thì gào thét: "Chị ơi, rốt cuộc chị còn giấu bao nhiêu nghề nữa vậy!"
Còn nữ chính thì nổi quạu: "Tránh xa Tiểu Thu nhà tôi ra!"
Mười năm viết truyện người lớn, tôi bỗng xuyên vào truyện cổ đại trong sáng.
Không sao, tôi sẽ dùng thực lực để đưa quyển truyện này lên web hồng.
Hoàng đế với Nhiếp chính vương đi săn chung? Play dã ngoại, viết ngay!
Đêm hôm Hoàng đế triệu Nhiếp chính vương vào cung? Hẹn hò cung đình, triển luôn!
"Hắn bóp cổ y, ấn mạnh xuống long ỷ."
"Những vết bầm tím hiện rõ trên làn da trắng bệch của Nhiếp chính vương, nhưng Hoàng đế trẻ tuổi vẫn chưa thỏa mãn."
Tôi đang viết hăng say, mặt mày nhăn nhó diễn tả cảm xúc, thì Nhiếp chính vương đạp cửa xông vào.
Tôi rất tốt bụng. Đang làm nhiệm vụ, tôi còn cứu được một con mèo hoang, tiện tay đưa nó đi triệt sản luôn.
Ba năm sau, hệ thống của tôi xách con mèo đồi mồi đến trước mặt tôi.
Hệ thống: “Ký chủ, tôi tìm được nữ chính rồi, còn nam chính đâu? Tôi nhớ đã quăng anh ta trước mặt cô rồi mà.”
Tôi cười gượng gạo: “Cậu thử nghĩ xem, truyện ngôn tình mà thành bách hợp, thì qua kiểm duyệt được chứ?”
Hệ thống: “?”
Tôi và bạn thân cùng xuyên sách cứu vớt nam phụ.
Cả hai đang bụng mang dạ chửa, chờ đến ngày hốt bạc thì bỗng dưng trời giáng tai ương.
Chồng của bạn thân, Thái tử gia u ám, hoá ra lại lén lút nuôi chim hoàng yến bên ngoài. Còn chồng tôi, Phật tử giới kinh đô, thì trong lòng vẫn cứ vương vấn bạch nguyệt quang.
Hai ả đó còn hợp tác, kéo nhau đến tận cửa livestream chửi rủa chúng tôi.
Bạn thân: “Đánh không?”
Tôi: “Mày đánh thì tao đánh!”
Đánh thì sướng thật đấy, nhưng đến nửa đêm thì bắt đầu xoa đầu gãi tai, lo ngay ngáy sợ bị trả thù.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định giả chết chuồn khỏi thế giới đó, ôm theo mớ tiền thưởng kếch xù, tha hồ ăn chơi nhảy múa, sống cuộc đời phóng túng.
Ai dè hưởng thụ chưa được hai năm, bạn thân đang nằm ườn trên múi bụng của anh mẫu nam cao mét tám lăm thì bị Thái tử gia tóm sống.
Còn tôi thì bị anh Phật tử dồn vào chân tường.
Tôi và bạn thân: “Hệ thống, mày chơi bẩn thế!!!”