Truyện Ngắn
Bạn cùng phòng lừa tôi về quê, hóa ra là cưới ma cho anh trai của cô ta.
Tối hôm đó, hồn ma anh trai của cô ta bị Hắc Bạch Vô Thường đánh cho te tua, Thập Điện Diêm La còn dọa bới cả mồ mả tổ tiên nhà cô ta lên nữa.
Đám ma quỷ tức giận gào lên: "Nương nương của bọn ta mà chúng mày cũng dám mơ tưởng hả?!"
À mà tôi quên chưa giới thiệu, tân nương của Quỷ Vương chính là tôi đây.
Tôi rất tốt bụng. Đang làm nhiệm vụ, tôi còn cứu được một con mèo hoang, tiện tay đưa nó đi triệt sản luôn.
Ba năm sau, hệ thống của tôi xách con mèo đồi mồi đến trước mặt tôi.
Hệ thống: “Ký chủ, tôi tìm được nữ chính rồi, còn nam chính đâu? Tôi nhớ đã quăng anh ta trước mặt cô rồi mà.”
Tôi cười gượng gạo: “Cậu thử nghĩ xem, truyện ngôn tình mà thành bách hợp, thì qua kiểm duyệt được chứ?”
Hệ thống: “?”
Hôm ly hôn Chu Cảnh Đường, tôi đang mang bầu được ba tháng. Anh ta một tay cầm tờ giấy ly hôn, tay kia thì ôm cô ánh trăng sáng của đời mình, cười khẩy: “Tống Khinh này, em tưởng bỏ em rồi tôi sống không nổi chắc? Tôi nói cho em biết, đừng hòng!”
Nhìn mặt cô ánh trăng sáng xanh xao, tôi nhẹ nhàng khuyên Chu Cảnh Đường: “Chu Cảnh Đường à, cả đời anh cái gì cũng dễ dàng có được nên chẳng biết quý trọng. Bây giờ vất vả lắm mới quay lại được với mối tình đầu, mong anh được toại nguyện.”
Từ mười sáu đến hai mươi tám tuổi, mười hai năm trời tôi nâng niu chiều chuộng anh ta, giờ thì mệt mỏi lắm rồi.
Tỉnh dậy sau tai nạn, chuyện làm tôi ngỡ ngàng nhất là mình đã cưới anh, người tôi từng thương thầm.
Nhưng cưới nhau rồi, “tôi” lại ghét anh cay đắng, còn bám riết lấy em trai anh.
Để được ly hôn, “tôi” bày đủ trò, hù dọa đủ kiểu, đến cả dọa chết cũng làm rồi.
Anh đau khổ: "Anh ký. Em đừng làm chuyện dại dột."
Tôi xé vụn thoả thuận ly hôn, rụt rè đưa tay ngoéo tay anh. "Nếu em nói, người trước đây không phải là em, anh... tin không?"
Anh sững sờ, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Anh cứ tưởng... em hận anh vì ép cưới..."
"Anh đã nghĩ... có lẽ... em cũng không cần anh nữa..."
Lương Ngạn, hot boy của trường, xé nát lá thư tình tôi đưa. Vẻ mặt lạnh tanh, lại còn cười khẩy: "Đồ câm, bày đặt mơ mộng hả?"
Tôi cúi xuống nhặt từng mảnh vụn, định chìa ra, cậu ta lại hất tay tôi đi. Sau này, thấy tôi đi với cậu khác, mặt cậu ta lại cau có, tìm đủ mọi cách phá. "Sao không thích tôi nữa?"
Tôi thở dài, đặt mảnh giấy cũ mèm giữ bao lâu nay vào tay cậu ta, chậm rãi mở ra. "Tôi có thích cậu đâu. Thư người ta nhờ gửi thôi."
Vậy đấy, giờ tới lượt Lương Ngạn, hot boy ngày nào, điên cuồng theo đuổi tôi.
Khi bố mẹ tìm thấy tôi, tôi làm như không hay biết gì. Ba phần vô tội, bảy phần ngây ngô, y như một cô tiểu thư thứ thiệt.
Sự thật, tôi là kẻ mạo danh. Chỉ vì tôi trông giống bố mẹ hơn cả cô tiểu thư kia, nên mới bị nhận nhầm.
Kiếp trước, vì tôi nói ra sự thật, nên cuối cùng bị chặt tay chặt chân, chết thảm nơi xứ người. Kiếp này, tôi quyết định giả đò không biết gì, an phận làm tiểu thư của tập đoàn nhà họ Lâm.
Ta chỉ là một nha đầu nhóm lửa, thân trong sạch nên được chọn vào phủ Tể tướng, giải độc cho đại công tử tựa như tiên nhân giáng thế. Qua một đêm, y chẳng hề chê bai thân phận hèn mọn của ta, giữ ta lại hầu hạ bên mình.
Ta tự biết mình như hạt bụi nhỏ bé dưới chân y, khác biệt tựa mây trời với bùn đất, vậy mà vẫn không ngăn được ái mộ nảy nở trong lòng. Ta một lòng một dạ chăm sóc y, đối đãi với y bằng tất cả chân tình.
Cho đến một ngày, ta nghe lỏm được thị vệ hỏi y, sau khi hồi kinh thành thân với công chúa Liên Hoa, sẽ định đoạt ra sao với ta. Y chỉ cười nhạt, dường như chẳng hề bận tâm: "Chỉ là một nha đầu quê mùa ngu ngốc, Hoa Nhi tất nhiên sẽ không để tâm."
Ngày y hồi kinh, ta lặng lẽ thu dọn hành trang rời đi. Y thúc ngựa đuổi theo, lạnh lùng nói: "Theo ta về, nếu không từ nay về sau vĩnh viễn đừng mong tìm ta nữa."
Ta chỉ mỉm cười, lắc đầu: "Công tử cứ yên tâm, cả đời này ta sẽ không tìm chàng."
Mẹ tôi, bồ nhí an phận nhất cái Hải Thị này, đã dạy tôi từ tấm bé: "Phận con riêng, sống cúi mặt, đừng mơ tưởng gì đến của cải của chị gái."
Nghe theo lời dạy ấy, tôi ngậm đắng nuốt cay nhìn người mình yêu thương trở thành của chị, càng không dám nghĩ đến gia sản, cuối cùng bị đẩy cho lão già tàn nhẫn. Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, tôi mới biết mình chính là thiên kim thật.
Trời cao cho tôi sống lại. Lần này, tôi sẽ không cam chịu số phận nữa.
Tôi leo lên giường của bạn trai chị gái, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng. Hãy chờ xem, tôi sẽ khiến bọn họ phải trả giá!
Ba năm làm chim hoàng yến cho đại gia đất Bắc Kinh. Vị hôn thê của anh ta vừa về nước. Đám anti-fan của tôi như phát điên, hả hê gào rú: "Tuyệt! Cuối cùng cũng có người trị được cô ta rồi!"
Rồi một đoạn video của tôi và cô nàng vị hôn thê bị lộ. Trong video, tôi bị chị ép vào tường, khẽ nức nở. Giọng chị khàn đặc: "Lần này chị về, là vì em."
Sau khi nhắm mắt xuôi tay một cách bình yên, tôi bỗng trùng sinh về thời đại học. Trần Cực đang ở ngay trước mặt. Theo thói quen, tôi nhào tới, ôm chầm lấy anh, chu môi đòi hôn: "Chào buổi sáng, chồng yêu."
Rồi tôi sững người. Cơ thể Trần Cực cứng đờ như tượng đá.
Thôi rồi! Lúc này, tôi và Trần Cực còn là kẻ thù không đội trời chung. Mà phải nói là kiểu hận không thể tiễn đối phương lên đường luôn ấy chứ!
Chồng tôi chết đuối bất đắc kỳ tử. Dọn dẹp di vật, tôi mới tá hỏa phát hiện tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, kẹp cẩn thận trong một cuốn tạp chí cũ.
Căn nhà hiện ra trước mắt khiến tôi chết lặng. Ấm áp, lãng mạn, xa hoa đến choáng ngợp. Thảm trải sàn dày, đèn chùm pha lê lấp lánh dù phủ một lớp bụi thời gian. Khác xa căn nhà cũ kỹ, chật chội chúng tôi đang ở.
Trên tường, ảnh anh ta và mối tình đầu tươi cười rạng rỡ bên cạnh hai đứa trẻ sinh đôi. Trên bàn, lá thư tuyệt mệnh nguệch ngoạc đập vào mắt: "Tang Vãn, từ ngày em mất hai năm trước, anh sống không bằng chết. Nay chữ hiếu đã tròn, con cái nên người, anh cũng chẳng còn vướng bận. Mong kiếp sau, được nối lại duyên xưa với em nơi hoàng tuyền!"
Tôi loạng choạng bước ra, đầu óc quay cuồng. Chỉ muốn xông thẳng đến mộ anh ta mà đào lên, chất vấn cho ra lẽ. Nhưng cơn giận ngút trời, khí huyết dồn lên, tôi phun ra một ngụm máu tươi, mắt tối sầm lại rồi ngã quỵ.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đã trở về năm thứ mười làm vợ anh ta.
Tôi lỡ sa chân vào ổ buôn người.
Tên cầm đầu nhấc cằm tôi lên, cười nói: "Muốn bị bán lên núi làm vợ lão già, hay là theo anh, tự chọn một đường?"
Đêm đầu tiên đặt chân đến thế giới này, phản diện đã leo lên giường tôi.
"Xin chủ nhân thương xót." Hắn cúi đầu, hàng mi dài khép hờ, chậm rãi cởi bỏ thắt lưng. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của tôi, hắn cởi bỏ từng lớp y phục.
"Chủ nhân." Đuôi hồ ly quấn lấy đùi tôi, ngay cả qua lớp váy lụa mỏng manh vẫn cảm nhận được hơi ấm lan tỏa.
Hương thơm thoang thoảng, bầu không khí trở nên mập mờ.
Nhưng đây là phản diện! Không thể chạm vào! Chạm vào là chết!
Tôi nghĩ đến những chuyện buồn tủi đã trải qua, lệ nóng tràn mi. Gạt cái đuôi hồ ly đang quấn quýt, tôi tự tay mặc lại y phục cho hắn, nghiêm nghị nói: "Giang Úc, không cần phải thế, ta sẽ cứu muội muội của ngươi."
Công chúa để mắt đến phu quân ta. Chàng khéo léo thoái thác, viện cớ gia thất vẹn toàn.
Nào ngờ hôm sau, thủ cấp ta đã nằm dưới chân chàng.
"Giờ thì, chàng không còn gia thất rồi."
Chàng không rơi lệ, chỉ lặng lẽ ôm lấy đầu ta, bước lên xe ngựa của công chúa.
Công chúa nào hay, người nàng ta vừa đoạt được, lại chính là bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng thêm món bổ thận cho Hoàng thượng.
Ngày lễ tình nhân năm ấy, tôi bỏ mặc anh giữa phố xá tấp nập, quay lưng bước đi không chút lưu luyến. Mấy năm sau gặp lại, anh đã là một Tần Kha quyền thế ngất trời. Anh xuất hiện tại buổi tiệc, hào phóng mua tặng dây chuyền kim cương cho cô người yêu.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán: “Tổng giám đốc Tần sắp có tin vui rồi sao?”
Tần Kha nhếch mép cười nhạt: "Chơi bời qua đường thôi, đừng coi là thật."
Vừa dứt lời, ánh mắt anh chạm phải tôi. Nụ cười trên môi anh vụt tắt. Dưới ánh nhìn soi mói của bao người, anh đứng dậy, từng bước thong thả tiến về phía tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ kịp thốt ra một câu xã giao nhạt nhẽo: "Đã lâu không gặp…"
Chưa kịp dứt lời, một bàn tay to lớn, mạnh mẽ như gọng kìm siết chặt cổ tôi, ấn mạnh vào bức tường lạnh lẽo.
"Em còn dám quay về?" Anh cười, nụ cười rực rỡ: "Tôi đã từng nói rồi, nếu em còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ giết em, em quên rồi sao?"