Sủng Ngọt
Tôi và cậu em trai hoán đổi linh hồn cho nhau. Đang nằm ươn người trên giường cậu em thì bỗng có một cậu đẹp trai chung phòng đi tới, ánh mắt tò mò nhìn tôi rồi hỏi: "Chị gái cậu thích kiểu con trai như thế nào?"
Tôi bèn nhích mông ra mép giường, bật mí với giọng điệu đầy bí ẩn: "Cậu lại đây nằm đi, rồi tôi nói nhỏ cho cậu nghe."
Khi đến gần sếp trong vòng năm mét, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của anh.
"Shift! Khi nào tan làm."
"Ai viết cái bản kế hoạch tệ hại này thế, muốn cho hắn ta bay việc luôn!"
Trên mặt sếp vẫn không có chút biểu cảm nào, còn bản kế hoạch trong tay anh, chính là bản tôi vừa mới đưa cho anh lúc nãy.
Chơi Thật Hay Thách bị thua, tôi đã hôn nam thần mà mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu.
Điều bất ngờ hơn cả là sau nụ hôn ấy, tôi bỗng nhiên có khả năng đọc được suy nghĩ.
Sau khi bị tôi cưỡng hôn, nam thần lạnh lùng ngồi trong góc, không nói gì.
Nhưng tôi lại nghe thấy rõ ràng một giọng nói vang lên trong đầu:
"Môi em ấy mềm ghê."
"Phải nghĩ cách nào để... em ấy hôn mình lần nữa mới được."
Đi dạo với bạn trai ngôi sao, không cẩn thận bị paparazzi chụp trộm.
Tôi cứ tưởng phen này tiêu đời rồi, thế nào cũng bị fan cuồng lôi ra mắng chửi cho một trận.
Ai ngờ đâu, bài báo lại viết tôi là… dì của anh.
“Người phụ nữ đội mũ lão, dáng đi hơi tập tễnh.”
“Tiêu Diệc Bắc đi bên cạnh, vừa xách túi vừa đưa nước, đúng chuẩn cháu ngoan.”
“Biên tập phỏng đoán, người phụ nữ trung niên này chính là dì của Tiêu Diệc Bắc, không nhầm vào đâu được.”
Không nhầm cái đầu nhà anh!
Chuyện là thế này, tôi và bạn trai quen nhau nhờ chơi Vương Giả.
Giọng nói của cậu ấy nghe mềm mại, lại còn hay làm nũng nữa chứ.
Vậy nên tôi cứ tưởng tượng cậu ấy là một bé đậu ngọt, cao nhất là khoảng 1m75, da trắng trẻo, kiểu thư sinh ấy.
Ai ngờ đâu, sau khi gặp mặt, tôi đứng hình mất 5 giây!
Trời ơi, ai nói cho tôi biết tại sao một chàng trai cơ bắp cao 1m88 lại có thể sở hữu giọng nói non nớt như vậy chứ?
Sau khi cãi nhau với bạn trai, anh mò ra nói chuyện với tôi.
"Cãi nhau thì cãi nhau, em giấu quần lót của anh trên tủ lạnh làm gì?"
Tôi diễn vẻ mặt ngây thơ: “Em... em có giấu đâu.”
Anh bật cười, vẻ mặt vừa buồn cười vừa tức giận: "Em nghĩ em mét năm tám không nhìn thấy thì anh mét tám lăm cũng không nhìn thấy chắc?"
Trong danh sách bạn bè của tôi có một anh chàng rất thích khoe thân.
Anh ta hay đăng mấy tấm ảnh chụp khoe cơ bắp với gương.
Hồi đầu tôi chẳng biết đây là gã sở khanh nào đang đi “giăng lưới bắt cá”.
Mãi sau này tôi mới biết rằng, bài đăng của anh ta chỉ hiển thị với mình tôi.
Tôi gả cho Trương Ngạn Kiều, một ông trùm Hồng Kông cao ngạo, lạnh lùng. Sau khi cưới, những lúc gần gũi, anh luôn là người nắm quyền chủ động.
Cho đến đêm trước khi ly hôn, lần đầu tiên tôi chủ động khiêu khích. Lúc bị tôi đẩy ngã, anh hơi bất ngờ, rồi lại mỉm cười dung túng: "Hóa ra... mợ Trương thích thế này."
Sau ly hôn, tôi nghe nói anh sắp cưới một cô chiêu danh giá khác. Tôi cũng dần buông bỏ chấp niệm trong lòng, nhận lời cầu hôn của người vẫn luôn theo đuổi mình.
Đêm tân hôn, Trương Ngạn Kiều đột ngột xuất hiện. Anh ngồi im, giọng nói bình thản đến mức đáng sợ:
"Thẩm Từ, có phải tại anh không đủ chiều em?"
"Hay là, những lời em nói yêu anh, từ đầu đến cuối đều là giả dối?"
Tôi, một sinh viên nghèo, mang trong mình lòng biết ơn sâu nặng với gia đình Yến Hứa vì đã chắp cánh ước mơ đại học cho tôi. Vừa đặt chân vào trường, tôi vội vàng tìm Yến Hứa để nói lời cảm ơn, nào ngờ anh ta lại khinh thường hoàn cảnh của tôi.
Hôm ấy, anh ta hất mặt về phía chàng trai đứng cạnh, thản nhiên nói: "Nhầm người rồi, đây mới là Yến Hứa."
Ngây ngô tin là thật, tôi cứ ngỡ anh chàng ấy là Yến Hứa mà gửi lời cảm ơn chân thành.
Một tháng sau, Yến Hứa bất ngờ tìm đến, buông lời đề nghị: "Làm bạn gái anh, coi như là trả ơn đi."
Người đáp lại anh ta là anh bạn nọ: "Hoan Hoan trả ơn xong rồi."
"Bao giờ, sao tao không biết?"
"Vừa xong, kêu khàn cả giọng rồi, nghe hay chết đi được."
Trúc mã là cành vàng lá ngọc, là nhi tử độc nhất của trưởng công chúa, tính tình thanh tao như hoa cúc, chẳng màng danh lợi. Ấy vậy mà, bỗng dưng có kẻ tung tin đồn nhảm, vu oan y mê Long Dương (*), hủy hoại thanh danh trong sạch. Y chỉ thản nhiên cười: "Trăm miệng thì khó cãi, thôi đành mặc người ta nói."
(*) Mê Long Dương (龙阳之癖) là một thành ngữ xuất phát từ Trung Quốc cổ đại, dùng để chỉ sự yêu thích hoặc đam mê mãnh liệt đối với một người cùng giới, đặc biệt là giữa nam giới. Thành ngữ này bắt nguồn từ câu chuyện về Long Dương Quân, một người tình của Ngụy Vương trong thời Chiến Quốc.
Vào một đêm trăng thanh gió mát, y tìm đến ta, đôi mắt ngấn lệ, bộ dạng vô cùng đáng thương, thốt lên: "Danh tiếng ta đã bị hủy hoại, phải làm sao bây giờ?"
Nhìn dung nhan tuyệt sắc như ánh trăng kia, ta khẽ thở dài: "Dù sao gia tộc ta cũng đã sa sút, ta không chê chàng, chàng cũng đừng chê ta, chi bằng chúng ta thành thân, cùng nhau sống một cuộc đời bình dị."
Mê Long Dương nào có thể ngăn cản bước tiến của y. Y vẫn trở thành Đại Lý Tự Khanh trẻ tuổi nhất Đại Thương, là vị đại thần được trọng dụng nhất, tước vị đi từ Quận Vương, Thân Vương, cho đến Nhiếp Chính Vương.
Nhiều năm sau, nhìn Dung Ngọc dạy nữ nhi cách giết chóc, dạy nhi tử gảy đàn tiêu khiển, ta vuốt ve cái bụng đã ba lần mang thai, nghiến răng nghiến lợi.
Thanh tao như hoa cúc? Chẳng màng danh lợi?
Rõ ràng là mỹ nhân cuồng dã! Là một kẻ điên cuồng âm hiểm!