Sủng Ngọt
Trong căn biệt thự, khoảnh khắc chạm mặt Leon, bạn hiểu rõ mình không thể trốn chạy nữa.
“Озорной Котенок (Mèo con nghịch ngợm).”
Đôi mắt xanh thăm thẳm, tựa băng giá chìm sâu dưới đáy đại dương vạn trượng, khóa chặt lấy bạn.
“Nếu mèo con cứ mãi rong chơi thì phải làm sao đây?”
“Còn phải hỏi sao, Leon? Đương nhiên là nhốt lại.”
Năm thứ ba được trùm phản diện bao nuôi, anh bỗng dưng rớt đài, suốt ngày nói bóng gió muốn “đi”.
Tôi giả vờ không hiểu.
Cứ mỗi ngày về nhà là diễn một màn sướt mướt: “Chồng ơi, hôm nay em đi xin việc ở quán trà sữa, đợi dài cổ mà không ai thèm ngó, đành phải mua một cốc rồi lủi thủi đi về.”
Anh nhắn tin ẩn ý muốn “đi”, tôi liền cắt ngang: “Chờ em về đã anh ơi. Mới có người cà khịa em, em lén giơ ngón giữa cái đã.”
Nửa năm sau, phản diện vực dậy, leo lên lại đỉnh cao.
Khi được hỏi bí quyết, anh cười bảo: “Vợ tôi rất nhát, tôi lo nếu tôi đi rồi thì cô ấy sẽ bị bắt nạt.”
Một ngày trước hôn lễ, chồng sắp cưới của tôi vì bênh người yêu cũ mà đấm cho chồng cô ta một trận, lãnh ngay thương tích nhẹ cấp độ hai cho nạn nhân và một cặp vòng bạc lấp lánh cho mình.
“Đợi anh hai năm nhé em!” Hắn nỉ non.
“Tôi, Khương Tranh này, học thức đầy mình, nhan sắc rạng ngời, gia thế trong sạch, lẽ nào lại đi chờ một tên tội phạm?”
“Chờ anh vì anh nông nổi, vũ phu, đầu óc rỗng tuếch? Chờ anh vì anh làm tôi bẽ mặt ngay trước ngày trọng đại? Hay chờ anh vì anh vẫn còn vương vấn tình cũ, nặng tình sâu nghĩa với cô ta?”
Huyện lệnh mất con trai, con ta bị đổ tội sát nhân.
Chỉ bởi ta là quả phụ mang tiếng xấu nhất vùng, con ta bị coi như đứa sinh ra đã mang nghiệp.
Nhân dịp An Thần Vương tuần thú phương Nam, Huyện lệnh đưa con ta lên công đường, khẩn cầu An Thần Vương minh oan.
“Mẹ nó chẳng biết giữ mình, mười năm trước từ kinh thành về đã mang thai, lại còn không nói cha đứa nhỏ là ai! Mẹ như thế, sao dạy con nên người được?!”
Thị vệ bên An Thần Vương vung tay, tát một cái khiến Huyện lệnh gãy răng.
“Láo xược! Ngươi không thấy tiểu công tử này giống hệt Vương Gia sao?!”
Tôi đang mua bánh kếp thì cán bộ đô thị ập tới đuổi anh bán hàng. Anh gửi vội cậu con trai cho tôi: “Giữ thằng bé giúp anh chút, anh quay lại liền.”
Đúng lúc đó, mấy dòng bình luận hiện lên:
“Haizz, Kỳ Vọng giờ nhìn tuy hơi thảm hại, nhưng sắp được đón về làm cậu chủ rồi, anh ta chính là cậu cả bị bắt cóc của nhà họ Kỳ đó!”
“Nghe bảo khi anh ta về nhà, ai từng giúp đỡ anh ta đều được báo đáp hậu hĩnh, đến con chó cũng được ở biệt thự xịn xò!”
“Nhất là anh ta còn chi 50 triệu để tìm mẹ cho con trai…”
Mắt tôi sáng rực lên. Tôi ôm chầm lấy cậu bé, hôn chụt một cái.
“Bé cưng ơi, nhìn chị có giống mẹ em không?”
Tôi diện nguyên bộ đồ ngủ đi xem mắt, đến nơi thì choáng váng. Anh chàng đối tượng xem mắt bảnh bao trong bộ vest nhìn là biết xịn, tay đeo đồng hồ chắc đủ tiền mua cả căn nhà.
Tôi cuống quýt kéo bộ đồ ngủ nhăn nhúm, lí nhí hỏi: “Anh làm ở đâu vậy?”
Anh đáp tên một công ty.
Tôi lại hỏi tiếp: “Anh đi xe gì thế?”
“Hôm nay anh lái Maybach.” Anh thản nhiên trả lời.
“Nhà cửa thì sao ạ?”
“Một căn hộ to ở trung tâm, thêm một căn biệt thự ngoại ô nữa, hợp pháp hết.”
Tôi vội vàng xua tay: “Ôi trời ơi, anh đẹp trai, em không với tới được đâu, anh đi đi!”
Anh bật cười: “Em không ưng ngoại hình của anh à?”
Tôi liếc nhìn gương mặt đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ, lắp bắp: “Không, ý em là anh không sợ em làm hỏng gen trội của anh sao?”
Sau khi mất trí nhớ, tôi nhầm tưởng đối thủ một mất một còn là chồng mình, còn dọn về sống chung với anh.
Đến ngày trí nhớ tôi quay về, tôi đang làm nũng, níu áo anh đòi hôn.
Ký ức như thác lũ ùa về, tôi đứng hình.
Đang định bỏ trốn thì người mặt lạnh như tiền ấy nhíu mày, cúi xuống hôn tôi cái chụt.
Rồi anh còn nói, giọng điệu bất lực: “Giờ thì ngoan ngoãn ở nhà được chưa?”
Tôi đặt mua một mị ma đẹp trai lạnh lùng trên mạng. Nhưng anh cứ gừ khẽ, lại còn nhìn tôi chằm chằm, người thì nóng ran.
Tôi lo anh bị bệnh nên vội vàng nhắn cho bên chăm sóc khách hàng.
Shop nghe tôi kể xong thì im lặng một lúc, rồi hỏi lại: “Khách yêu ơi, có khi nào mị ma của bạn không bị bệnh, mà chỉ là đói, muốn hôn bạn, hoặc là muốn làm gì đó hư hỏng hơn không?”
Tôi nhầm Thái Tử Gia Bắc Kinh thành người yêu online của mình. Buổi gặp gỡ đầu tiên, tôi lao vào anh, hôn lấy hôn để, cắn nhẹ lên môi, miệng không ngừng gọi “cưng ơi”, “chồng ơi”.
Anh đón nhận tất cả. Tháng tháng, hai trăm ngàn tệ đều đặn chảy vào tài khoản, tặng cả một căn nhà.
Điểm rung động của anh tăng lên mỗi ngày, tôi lâng lâng hạnh phúc.
Rồi một ngày, người yêu thật sự xuất hiện.
Tôi còn chưa hết ngơ ngác, Thái Tử Gia đã ôm tôi vào lòng, đá bay người kia: “Đây là vợ tao. Còn dám gọi bậy, tao bẻ gãy chân mày.”
Kỳ thi đại học vừa dứt, tôi bắt đầu công việc thu mua phế liệu ở một khu cao cấp.
Gặp Lâm Vũ Hàng, cậu học sinh giỏi, chế nhạo tôi: “Thi rớt nên đi lượm ve chai à?”
Hôm sau, cậu lẳng lặng theo sau tôi, tay xách bao tải, lượm lặt những vỏ chai nhựa bỏ đi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn cậu. Cậu cúi gằm mặt, giọng buồn hiu hắt: “Tớ cũng trượt đại học rồi.”
Rồi ngày nhập học cũng đến. Cả hai chúng tôi, tay cầm giấy báo nhập học của Đại học Thanh Hoa, đứng lặng nhìn nhau trước cổng trường.
Ta dính phải cổ độc, hễ mở mắt ra là si mê người đầu tiên đập vào mắt.
Thành thử, ta phải lấy dải lụa trắng bịt mắt lại, gọi cha vào, cẩn thận từng li từng tí mới dám lần tay gỡ lụa trắng ra.
Ấy thế mà đập vào mắt ta lại là bức họa Chiến Thần Vương gia, người ta đồn đã bỏ mình nơi sa trường mấy năm về trước.
Vương gia trong tranh tuấn tú, đôi mắt lại mang nét lạnh lẽo, sát phạt chốn biên cương.
Thế là như trúng bùa mê, ta điên cuồng xiêu lòng chàng. Vừa mừng thầm vì chàng đã khuất núi, lại vừa xót xa vì chàng chẳng còn.
Chuyện chưa yên, Chiến Thần Vương gia lại từ cõi chết trở về, sừng sững đứng trước cửa nhà ta.
“Nghe nói nàng yêu ta đến sống chết, thiếu ta không xong, nên ta mới đến xem thử.”
Ta: …
Trò chơi nhìn hình đoán người, ảnh Thái Tử Bắc Kinh vừa hiện lên, tôi buột miệng: “Chồng.”
Giọng Tô Du, đối thủ của tôi, sắc nhọn: “Dạng Dạng, vẫn cái trò cướp bồ người khác à? Tôi không sao, nhưng A Dã không dễ chiều đâu…”
Cư dân mạng cười cợt, bảo tôi hám fame, câu view bất chấp, rồi ngồi chờ tôi bị đuổi khỏi show.
Tôi nhìn khuôn mặt trên màn hình. Sao giống bạn trai online của tôi đến thế? Lòng bỗng ngổn ngang suy nghĩ.
Tổng giám đốc đặt cái thẻ đen tuyền, viền vàng chóe lên mặt bàn, cười nửa miệng nhìn cô: “Thẻ của tôi đó, trăm tệ đấy, tiêu pha cho dè sẻn vào.”
Nam thần nghèo của trường, người tôi bao nuôi, lại chẳng mảy may thích tôi. Hôn thôi cũng thu thêm phí.
Rồi nhà tôi phá sản. Tôi dè dặt thăm dò:
“Tạ Úc Khâm, số tiền hôn anh thu thêm chắc cũng đủ cho em bao nuôi một mẫu nam rồi đấy.”
“Hay là… giảm giá chút đỉnh được không?”
Anh cười giễu cợt, từ chối, rồi anh hôn tôi, một nụ hôn dài, hút cạn những đồng tiền cuối cùng tôi có.
Hy vọng lụi tàn. Hóa ra, thứ anh thật sự khao khát chỉ là tiền của tôi.
Thẩm Hoài Xuyên thua trò chơi rồi ghim ảnh hôn hít cô em khóa dưới lên đầu trang cá nhân. Đám bạn xung quanh xì xào, liếc mắt về phía tôi – cô bạn gái chính thức.
Bạn anh ta cười giả lả, bảo tôi hiểu chuyện, không hiểu lầm đâu. Thẩm Hoài Xuyên cũng cười: “Hình phạt mà, phải ghim ba ngày. Ôn Tích, em hiểu chứ?”
Tôi im lặng, kiếm cớ chuồn thẳng. Nghe thoáng sau lưng có người hỏi anh ta có làm quá không. Anh ta bảo tôi ngoan như cún, quá đáng chút cũng chẳng sao. Dù gì thì một cô sinh viên nghèo bám víu anh ta như tôi thì biết đi đâu ve vãn.
Anh ta còn nhẫn nại đếm ngược đến ngày thứ ba sau khi tôi dọn khỏi biệt thự của anh ta. Anh ta đâu biết tối hôm đó tôi đã đến Vọng Kinh thực tập, lại còn gặp cả em trai anh ta nữa.
Sang tháng thứ hai, anh ta sốt ruột gọi cho tôi: “Ôn Tích, đừng làm loạn nữa. Ảnh tôi xóa hết rồi”.
Em trai anh ta đang ôm tôi từ phía sau, khẽ cười: “Anh à, chị ấy có bầu hai tháng rồi. Hay anh kiếm người khác mà bắt đầu lại đi?”
Tôi là cô hồn dã quỷ làm thuê ở dương gian. Tôi tìm được một căn nhà, gia chủ hiền lành, cũng chẳng thấy thờ cúng gì, cửa nhà không thần.
Thế là ngày nào tôi cũng ghé qua, cơm nước thì xin một bát, phòng tắm thì dùng ké, giường thì nằm nhờ. Dù sao anh cũng có thấy tôi đâu.
Rồi một hôm, tôi rủ bạn quỷ đến cùng ăn chực. Ai dè nó vừa thấy anh đã sợ xanh mặt, rú lên một tiếng thất thanh rồi chuồn mất…