Sảng Văn
Tôi xuyên vào thân mẹ của nữ chính trong một cuốn truyện Mary Sue (*), đồng thời kích hoạt hệ thống. Ngay bên cạnh tôi là một đứa trẻ sơ sinh còn quấn tã.
(*) Chỉ kiểu nhân vật nữ chính được xây dựng một cách hoàn hảo đến phi thực tế, tài năng, xinh đẹp và được tất cả các nhân vật nam xuất chúng yêu mến.
Hệ thống lên tiếng, giọng hồ hởi:
– Cô phải bỏ rơi nó, giao nó cho ông bố nghiện ngập và vũ phu. Nó sẽ lớn lên trong khổ cực, quật cường như đóa hoa dại, rồi thu hút sự chú ý của người thừa kế tập đoàn Kỳ Thị. Đợi đến khi họ cưới nhau, cô chỉ cần quay về nhận lại con là có thể an hưởng cuộc sống giàu sang nhà hào môn.
Tôi nhìn sinh linh bé bỏng đang cười khanh khách, im lặng hồi lâu.
– Nếu tôi không bỏ rơi nó thì sao?
Hệ thống khựng lại, có lẽ nó chưa bao giờ lường trước khả năng này. Chỉ một lát sau, hệ thống nói giọng đùa cợt:
– Vậy thì nó sẽ trở thành một người vô cùng tầm thường, đi học ở một ngôi trường bình thường, làm một công việc bình thường, và dĩ nhiên không bao giờ lọt vào mắt xanh của tổng tài.
Tôi cười:
– Thế chẳng phải cũng tốt à?
Nếu toàn bộ khổ đau của một đứa trẻ chỉ để mua sự chú ý của một người đàn ông, thì việc không phải trải qua những khổ đau ấy cũng tốt mà phải không?
Ta là chủ mẫu Hầu phủ, cũng là nhân vật mẫu thân làm nền trong câu chuyện thiên kim thật giả.
Vào ngày thiên kim thật trở về, ta trông thấy những dòng bình luận kỳ lạ lơ lửng trên đỉnh đầu con bé.
– Thiên kim thật đáng thương quá, khổ sở vạn phần mới tìm lại được song thân, nào ngờ họ lại thiên vị thiên kim giả, mặc cho nàng ấy bị hành hạ tới chết.
– May mà sau khi nàng ấy chết, cả nhà họ đều tỉnh ngộ, giết thiên kim giả để báo thù, rồi sống quãng đời còn lại trong dằn vặt.
Ta đưa mắt nhìn hai thiếu nữ tuổi vừa chớm mười sáu.
Cả hai đều phải chết sao? Không, không ai được phép chết!
Kỳ thi thử kết thúc, ông lão ăn mày ở cổng trường chỉ tay về phía tôi, nói: “0 điểm.”
Tôi phì cười: “Điểm của thủ khoa sẽ hiện là 0, cảm ơn lời chúc của ông.”
Ông lão ăn mày nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Thủ khoa là bạn thân cháu, còn cháu được 0 điểm.”
Tôi chỉ cười, học sinh đứng đầu toàn trường như tôi sao mà nhận 0 điểm được.
Tôi vừa định quay gót, ông ấy đã chỉ thẳng vào cái vòng trên cổ tay tôi: “Vòng tay đổi điểm đấy. Đợi đến lúc nó nộp giấy trắng, chẳng phải cháu sẽ bị 0 điểm à?”
Cả người tôi cứng đờ. Gần đây, bạn thân quả thật đã tặng tôi vòng đôi. Tôi vốn thấy nó vướng víu khi viết bài, nhưng bạn thân cứ một mực đòi đeo vào tay tôi. Tôi đã thử gỡ ra mấy lần nhưng vô ích.
Nghĩ lại thì dạo này điểm số của tôi quả thật đang trượt dốc, trong khi thành tích của bạn thân lại vọt lên hạng nhất ba lần liền…
“Vậy cháu phải làm gì bây giờ?”
“Chuyển nó cho người thân của cháu, người đó tự khắc sẽ gánh nghiệp thay.” Ông lão chỉ về phía chàng trai đang đến đón tôi: “Thằng bé đó?”
Tôi ngoảnh lại. Người đang đứng đợi tôi cách đó không xa là cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi…
Chồng tôi mất mạng trên biển vì cứu người phụ nữ anh ta coi là ánh trăng sáng. Khi tôi nhận được tin báo, thi thể anh ta đã bị cá rỉa đến mức không còn nhận dạng được.
Cảnh sát hỏi tôi có muốn trục vớt không. Tôi dứt khoát từ chối, viện cớ không muốn lãng phí tài nguyên công.
Cầm trên tay giấy chứng tử vừa được cấp, tôi lập tức đi làm thủ tục xóa thông tin cư trú của anh ta.
Sau khi nói chuyện với luật sư, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Đêm về, tôi khui một chai sâm panh. Ban đầu tôi chỉ được hưởng một nửa tài sản, nhưng giờ đây lại được hưởng hai phần ba. Quả là một tin đáng ăn mừng!
Trong buổi đấu giá, cô trợ lý của chồng tôi vụng về nên làm vỡ vòng ngọc trị giá một triệu tệ. Anh ta chẳng nghĩ ngợi, vung tiền đền thay.
Cô ta lập tức lên Weibo ra vẻ:
“Sau cơn mưa trời lại sáng!”
“Cảm tạ sếp tổng hào phóng, em hứa sẽ nỗ lực hơn!”
Rồi cô ta tiện tay chia sẻ bài đăng đó cho tôi.
Tôi nhắn cho chồng: “Nghe nói có người làm vỡ vòng của tổng giám đốc Chu à? Thiệt hại bao nhiêu?”
“Không đáng kể, tiền lẻ thôi mà.”
“Một triệu mà là tiền lẻ? Em cho anh đúng một phút để chuyển ba mươi triệu vào tài khoản của em.”
Một lúc lâu sau anh ta mới trả lời: “Vợ yêu, đừng quậy nữa.”
Ngay sau đó, anh ta nhận được tấm ảnh tôi gửi. Trong ảnh, chiếc đồng hồ đắt giá nhất, trị giá ba mươi triệu của anh ta bị tôi đập cho nát.
Xuyên không thành thế thân của ánh trăng sáng, tôi quyết định thao túng ngược lại tổng tài bá đạo.
“Đã coi em là chị ấy thì việc đầu tiên là gửi ảnh cơ bụng qua đây để em thẩm định.”
“Đến em mà anh còn chẳng cưa nổi, lấy tư cách gì tán tỉnh chị ấy?”
Trước lúc tôi chết, chồng tôi đứng bên giường bệnh, thản nhiên thú nhận về đứa con riêng của anh ta và ánh trăng sáng.
“Nếu không phải vì em, Phương Tĩnh Nghi đã chẳng bị què chân. Chúng ta nợ cô ấy một đứa con. Em yên tâm, ngoài đứa trẻ này ra, anh chưa bao giờ đi quá giới hạn.”
Con trai tôi cũng bồi thêm: “Mẹ, vì mẹ mà bố và dì Phương đã lỡ dở cả đời, mẹ không thể rộng lòng tha thứ cho bố một lần sao?”
Họ đứng ở đầu giường, nhìn tôi như nhìn người ngoài.
Cơn phẫn uất bóp nghẹt tim khiến tôi không qua khỏi.
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã trở về ba mươi năm trước.
Tưởng Vệ Đông thời trai trẻ đang nhìn tôi: “Hứa Lệ Nhiên, dù em không có nhan sắc, không có học vấn, anh vẫn bằng lòng lấy em.”
Lần này, tôi dứt khoát gạt tay anh ta ra: “Tôi không bằng lòng.”
Tôi mang cơm trưa cho Lạc Kiều đều đặn một tháng trời, và rồi cậu học sinh nghèo kiệm lời ấy đã tỏ tình với tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, Thiệu Vanh, gã bạn trai nhà giàu của tôi, đã lao ra cười cợt cùng đám bạn của hắn:
“Mấy đứa thua cuộc nghe rõ chưa, nhớ chuyển tiền đấy nhé!”
“Nhìn bộ dạng của nó kìa! Ngày thường cứ ra vẻ thanh cao, thực chất cũng chỉ là loại cóc ghẻ mơ mộng thịt thiên nga!”
Ánh sáng nơi đáy mắt Lạc Kiều dần tắt lịm, chỉ còn vẻ trống rỗng, vô hồn. Nhìn bóng dáng nhà khoa học đại tài trong tương lai, người sẽ nắm trong tay huyết mạch kinh tế của xã hội, rồi lại sờ lên chân phải vẫn còn lành lặn của mình, tôi không chút do dự vung tay tát một cái vào mặt Thiệu Vanh.
“Cả tháng qua là tiền công bạn Lạc Kiều dạy kèm cho tôi, đừng có ở đây phá đám!”
Nếu định mệnh đã sắp đặt cho Lạc Kiều và Tô Dung của năm ba mươi tuổi một tấn bi kịch, vậy thì hãy để chúng tôi của năm mười bảy tuổi có cơ hội viết lại tất cả từ đầu.
…
Tôi là nữ phụ trà xanh trong một show hẹn hò thực tế. Bỗng một ngày, video tôi đi làm thêm ở đám ma bị tung lên mạng.
Cư dân mạng hoang mang cực độ:
– Ủa, cái cô trà xanh đấy hả?
– Cô ta còn biết thổi kèn suona sao?
Sau đó, hàng loạt tài lẻ của tôi như xem Tarot, giải mã bản đồ sao, chăm gấu trúc… cũng lần lượt lên sóng. Và thế là tôi bỗng dưng nổi rần rần trên mạng chỉ vì mấy kỹ năng không giống ai này.
Fan của tôi thì gào thét: “Chị ơi, rốt cuộc chị còn giấu bao nhiêu nghề nữa vậy!”
Còn nữ chính thì nổi quạu: “Tránh xa Tiểu Thu nhà tôi ra!”
Tôi và tổng tài mị ma đã kết hôn hợp đồng ba năm, đến hôm tôi đòi ly hôn, anh thản nhiên gật đầu, nhưng mấy dòng bình luận bỗng hiện lên trên đầu anh:
– Đồ yandere này! Đặt làm dây xích với đồ chơi theo size nữ phụ trong tầng hầm rồi còn ra vẻ quân tử làm gì!
– Nữ phụ ơi, ký ly hôn xong, tỉnh dậy là “gần gũi” với nam phụ cô ghét nhất ngay nha.
– Chậc chậc, cuối cùng cũng tới màn giam cầm, vừa ghét vừa làm, phê lòi! Hình như bản thể mị ma có gai nhọn, nữ phụ tội ác tày trời, mắt trợn lên là đáng đời…
– Nữ phụ mù quáng thật đấy, mấy năm nay chiều nam phụ một tí là anh ta quỳ liếm chân cô rồi, đâu đến nỗi hận mà thành biến thái thế này…
Tay tôi run lẩy bẩy nhìn anh chàng mặt lạnh trước mặt: “Hay là… thôi đừng ly hôn nữa.”
Em gái tôi dường như cũng đã trùng sinh.
Kiếp trước, cô ta yêu đương nồng cháy với Thái tử của giới thượng lưu Bắc Kinh, cùng nhau trốn học, đánh nhau, đua xe và cuối cùng vì hắn mà chết trong cơn mưa dữ dội.
Cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Sau khi trùng sinh, cô ta bảo bố mẹ chuyển tôi vào lớp học kém nhất – lớp của Thái tử kia.
“Chị gái à, chị cứ yên tâm mà đóng vai nữ chính bi lụy đi. Lần này đến lượt chị nếm mùi bị hắn bắt nạt, rồi lao vào tình yêu điên cuồng như tôi đã từng.”
Tôi mỉm cười.
Trùng sinh thì trùng sinh, chứ đầu óc vẫn vậy.
Dù cô ta có sống lại trăm lần nữa thì vẫn không xứng làm đối thủ của tôi.
Khi được bố mẹ ruột nhận về, tôi chỉ có mỗi cái ba lô với chú chó làm bạn. Thế mà chỉ vì thiên kim giả thèm ăn bánh trôi thịt chó ngày Tết, họ đem chó của tôi ra làm thịt.
Tôi điên tiết, lật tung bàn ăn, biến biệt thự thành bãi chiến trường.
Mẹ tôi tỏ vẻ thất vọng: “Mày không biết em mày đang bị trầm cảm à? Nó hiếm khi vui vẻ, mày lại vì con chó mà so đo?”
Bố tôi lạnh mặt quát: “Mày đúng là đồ tâm thần, tao hối hận đã đón mày về, thà để mày chết ngoài kia còn hơn!”
Thiên kim giả mắt đỏ hoe, đẩy bát thịt duy nhất còn nguyên về phía tôi:
“Bố mẹ đừng trách chị ấy nữa.”
“Nếu chị thích con chó đó, em trả lại cho chị đây.”
Tôi cười khẩy.
Họ đâu biết bệnh trầm cảm của thiên kim giả là giả, còn bệnh tâm thần của tôi lại là thật.
Một ngày trước hôn lễ, chồng sắp cưới của tôi vì bênh người yêu cũ mà đấm cho chồng cô ta một trận, lãnh ngay thương tích nhẹ cấp độ hai cho nạn nhân và một cặp vòng bạc lấp lánh cho mình.
“Đợi anh hai năm nhé em!” Hắn nỉ non.
“Tôi, Khương Tranh này, học thức đầy mình, nhan sắc rạng ngời, gia thế trong sạch, lẽ nào lại đi chờ một tên tội phạm?”
“Chờ anh vì anh nông nổi, vũ phu, đầu óc rỗng tuếch? Chờ anh vì anh làm tôi bẽ mặt ngay trước ngày trọng đại? Hay chờ anh vì anh vẫn còn vương vấn tình cũ, nặng tình sâu nghĩa với cô ta?”
Huyện lệnh mất con trai, con ta bị đổ tội sát nhân.
Chỉ bởi ta là quả phụ mang tiếng xấu nhất vùng, con ta bị coi như đứa sinh ra đã mang nghiệp.
Nhân dịp An Thần Vương tuần thú phương Nam, Huyện lệnh đưa con ta lên công đường, khẩn cầu An Thần Vương minh oan.
“Mẹ nó chẳng biết giữ mình, mười năm trước từ kinh thành về đã mang thai, lại còn không nói cha đứa nhỏ là ai! Mẹ như thế, sao dạy con nên người được?!”
Thị vệ bên An Thần Vương vung tay, tát một cái khiến Huyện lệnh gãy răng.
“Láo xược! Ngươi không thấy tiểu công tử này giống hệt Vương Gia sao?!”
Hôm sinh nhật của tôi, Lâm Yên gảy đàn tranh lấn át hết spotlight.
Bỗng dưng mấy dòng bình luận hiện lên trước mắt:
“Trời ơi, đúng là Quý Phi nương nương của chúng ta, đàn hay xỉu! NPC bị mê là phải, đến tôi đây còn đổ rạp!”
“Hahaha, chúc mừng nương nương chiếm sóng thành công!”
“Nữ phụ này đúng là bất tài, không phải con nhà giàu thì xách dép cho nương nương cũng không xứng!”
“Yeahhh, thu hút được nam chính rồi, nữ phụ chuẩn bị out game!”
Lúc này tôi mới biết, cô hầu Lâm Yên sau vụ tai nạn thì bị hồn Quý Phi nhập vào, sắp sửa cướp hết tất cả của tôi – con gái nhà giàu nhất thành phố.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, tôi cười khẩy, chỉ là vài trò mèo thôi mà.
Tôi bình tĩnh bảo quản lý khách sạn: “Cây đàn tranh này nhìn ngứa mắt quá, đập nó đi.”
 
                                             
										













