Ngôn Tình
Buổi chiều, trong rừng cây sau dãy nhà học, tôi thích thú ngắm cô bạn xinh đẹp đứng trước mặt. Tên cô ta là Lâm Uyển Nhi, hoa khôi của trường, thành tích học tập vững vàng ở vị trí đầu khối, xem như nắm chắc suất vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Con người cô ta y hệt biệt danh nữ thần băng giá, lúc nào cũng lủi thủi một mình trong bộ đồng phục bạc màu, gương mặt tuyệt nhiên không một nét cảm xúc, vừa kiêu ngạo vừa xa cách.
Ấy thế mà hôm nay tảng băng ngàn năm này dường như sắp tan chảy. Lâm Uyển Nhi cắn chặt môi, quầng thâm dưới mắt không tài nào che nổi. Cô ta đứng thẳng tắp trước mặt tôi, trông căng như sợi dây đàn.
Tôi im lặng chờ cô ta mở lời. Thật tình tôi không hiểu vì sao cô ta lại tìm đến đứa học dốt như tôi, nhưng đoán chừng là vì tiền, vì cả trường này đều biết nhà tôi có điều kiện.
Năm thứ tư tôi kết hôn với Tống Tùy, ánh trăng sáng trong lòng anh ly hôn rồi về nước.
Oái oăm thay, tôi lại phát hiện mình mắc ung thư, chẳng còn sống được bao lâu.
Trong quãng thời gian cuối đời chưa đầy nửa năm, tôi vẫn đóng tròn vai người vợ hiền thảo của Tống Tùy cho đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay.
Để rồi Tống Tùy sụp đổ hoàn toàn sau khi đọc được cuốn nhật ký tôi để lại.
Bạch Dao xuyên không vào vai nữ phụ phản diện được mỗi cái mã xinh đẹp giàu có trong các thế giới kinh dị. Hệ thống chỉ kịp nói hai chữ “chinh phục” đã mất kết nối vì tín hiệu chập chờn.
Vốn là dân cày tiểu thuyết lâu năm, cô nhanh chóng nắm bắt tình hình. Chẳng phải đây là kịch bản chinh phục những anh chàng có số phận bi đát hay sao?
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm nhận được vầng sáng đỏ sẫm tỏa ra từ một anh chàng. Khỏi phải đoán, đây chắc chắn là mục tiêu của cô.
Thế là…
Ở ký túc xá ma ám, cô nhặt được một thiếu niên ngây thơ bị bắt nạt, bèn ra tay dạy kèm, tặng hoa, rồi cùng lẻn vào phòng mỹ thuật từng có người chết để ôm ấp.
Trong bệnh viện bỏ hoang, nơi sáu người đang tìm đường sống, cô cứu một chàng trai ốm yếu bị đồng đội xem là gánh nặng. Cô đưa tài nguyên và trang bị cho anh, cả hai còn trốn vào tủ quần áo để lén lút hôn nhau.
Trên một hòn đảo nguy hiểm, đối mặt với sinh vật đen ngòm đầy xúc tu tựa bạch tuộc, cô cũng không ngán. Cô giấu quái vật ấy trong túi, nuôi nó lớn từng ngày cho đến khi thành hình người, nghĩ đã đến lúc dạy nó hôn.
Hệ thống kết nối lại, gào lên trong kinh ngạc:
– Rốt cuộc cô làm cái quái gì mà yêu đương được với cả dàn boss quái vật thế này!
Bạch Dao đáp:
– Cậu bảo tôi chinh phục bọn họ cơ mà?
Hệ thống suy sụp:
– Tôi bảo cô chinh phục trò chơi để sống sót đến cuối cùng, chứ không phải chơi boss!
Bạch Dao:
– À, ờm…
Quái vật nọ đưa xúc tu có mấy vỏ sò cất giấu bấy lâu ra trước mặt cô: “Dao Dao, hôn anh đi.”
Bạch Dao nghĩ thầm: Đã cày full điểm hảo cảm rồi, không hôn thì biết làm gì?
Ta là thanh quan nhân tại Diệu Âm Phường.
Hôm ấy, một vị khách ghé qua, tay cầm thanh đao còn vương máu, cất tiếng hỏi: “Ta tới đây để chuộc thân cho cô nương. Nhưng ta không có tiền, chỉ có mỗi thanh đao này, cô nương bằng lòng theo ta không?”
Ta mỉm cười. Hắn không hiểu lòng dạ nữ nhân, lại càng không thấu lẽ giang hồ.
Tôi quyết định chia tay bố đường của mình.
Tôi mở lời trước: “Em muốn kết hôn.”
Trong đầu đã vẽ sẵn kịch bản đếm tiền mỏi rã tay.
Bố đường của tôi bật cười, rồi thản nhiên đáp ngay: “Trùng hợp ghê, anh cũng thế.”
“…”
Ơ… tiền của tôi bay mất rồi à?
Phu quân đi đánh giặc trở về, dắt theo một nữ nhân bụng mang dạ chửa.
Ta bèn bảo hắn cứ nạp nàng ấy làm thiếp, nào ngờ lại nghe thấy tâm tư của hắn:
– Hu hu hu, quả nhiên nương tử chẳng thương ta chút nào!
Cô nương ôm bụng ra vẻ hống hách cạnh hắn:
– Ơ, đã bảo chỉ cần làm phu nhân ghen là sẽ cho ta đi cơ mà? Trong bụng ta chẳng có gì thì sao mà sinh được!
Trong buổi đấu giá, cô trợ lý của chồng tôi vụng về nên làm vỡ vòng ngọc trị giá một triệu tệ. Anh ta chẳng nghĩ ngợi, vung tiền đền thay.
Cô ta lập tức lên Weibo ra vẻ:
“Sau cơn mưa trời lại sáng!”
“Cảm tạ sếp tổng hào phóng, em hứa sẽ nỗ lực hơn!”
Rồi cô ta tiện tay chia sẻ bài đăng đó cho tôi.
Tôi nhắn cho chồng: “Nghe nói có người làm vỡ vòng của tổng giám đốc Chu à? Thiệt hại bao nhiêu?”
“Không đáng kể, tiền lẻ thôi mà.”
“Một triệu mà là tiền lẻ? Em cho anh đúng một phút để chuyển ba mươi triệu vào tài khoản của em.”
Một lúc lâu sau anh ta mới trả lời: “Vợ yêu, đừng quậy nữa.”
Ngay sau đó, anh ta nhận được tấm ảnh tôi gửi. Trong ảnh, chiếc đồng hồ đắt giá nhất, trị giá ba mươi triệu của anh ta bị tôi đập cho nát.
Xuyên không thành thế thân của ánh trăng sáng, tôi quyết định thao túng ngược lại tổng tài bá đạo.
“Đã coi em là chị ấy thì việc đầu tiên là gửi ảnh cơ bụng qua đây để em thẩm định.”
“Đến em mà anh còn chẳng cưa nổi, lấy tư cách gì tán tỉnh chị ấy?”
Sống lại một đời, tôi quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ với Tô Cẩn Niên.
Anh ta được điều đến quân khu phía Nam, tôi đăng ký vào Đại học Tây Bắc.
Anh ta nộp đơn đăng ký kết hôn, tôi âm thầm lấy lại.
Anh ta mua nhà trong Nam, tôi chọn ở lại phương Bắc.
Sở dĩ như vậy là vì ở kiếp trước, người con gái anh ta yêu đã sống cô độc cả đời vì anh ta.
Anh ta thấy áy náy nên bí mật nhận nuôi một đứa con với cô ta.
Đến tuổi già, ngay cả con ruột của chúng tôi cũng cảm động trước thứ tình yêu đó và ngả hẳn về phía họ, coi họ như một gia đình.







