Hài Hước
Tôi xuyên không vào vai nữ phụ độc ác, hệ thống giao nhiệm vụ phải sỉ nhục nam chính người sói.
Tôi hiểu ý, giơ tay định tát anh một cái. Khổ nỗi, do ước lượng sai chiều cao, tôi tát thẳng vào lồng ngực của anh.
Hệ thống ngây ngô tán thưởng:
– Ký chủ giỏi quá, nam chính tức đến mức tai đỏ bừng lên rồi kìa.
Tiếp đó, dưới sự chỉ đạo của nó, tôi trói nam chính vào ghế, đẩy ngã rồi giẫm chân trần lên đuôi sói của anh.
Tôi thoáng chần chừ, hỏi lại:
– Cậu có chắc đây là sỉ nhục không thế?
Hệ thống quả quyết:
– Chắc chắn! Cô nhìn anh ta xem, toàn thân đỏ rực, hơi thở dồn dập, rõ ràng là đang tức điên lên.
Tôi gật gù, bèn dùng sức giẫm mạnh hơn.
Nhưng tôi không biết rằng đối với người sói, chút sức mọn của con người chỉ như gãi ngứa. Người đàn ông dưới chân tôi bỗng bật ra một tiếng rên khẽ vì bị tôi giẫm cho sướng.
Từ khi bạn trai sang thế giới bên kia, ngày nào tôi cũng đốt mèo giấy cho anh.
Cuối cùng anh không chịu nổi nữa, hiện hồn về đứng trước mặt tôi: "Hà Thanh Thanh, em dừng lại được rồi đấy, anh mở được chuỗi cà phê mèo dưới âm phủ luôn rồi."
Tôi là nữ phụ trà xanh trong một show hẹn hò thực tế. Bỗng một ngày, video tôi đi làm thêm ở đám ma bị tung lên mạng.
Cư dân mạng hoang mang cực độ:
- Ủa, cái cô trà xanh đấy hả?
- Cô ta còn biết thổi kèn suona sao?
Sau đó, hàng loạt tài lẻ của tôi như xem Tarot, giải mã bản đồ sao, chăm gấu trúc… cũng lần lượt lên sóng. Và thế là tôi bỗng dưng nổi rần rần trên mạng chỉ vì mấy kỹ năng không giống ai này.
Fan của tôi thì gào thét: "Chị ơi, rốt cuộc chị còn giấu bao nhiêu nghề nữa vậy!"
Còn nữ chính thì nổi quạu: "Tránh xa Tiểu Thu nhà tôi ra!"
Sau khi yêu đương với kẻ thù không đội trời chung của anh trai, anh suốt ngày đòi công khai mối quan hệ, lại còn hay lượn lờ đến nhà tôi.
Một hôm, anh trai tôi mặt nặng mày nhẹ hỏi: "Lại mò đến đây làm gì?"
Cố Nhiên cười: "Tôi có bạn gái, còn cậu thì không!"
Anh trai tôi tức xì khói, sập cửa cái rầm: "Ai yêu cậu đúng là nghiệp!"
Anh ơi... đừng nguyền rủa em gái ruột của mình chứ!
Trúc mã phá sản, đem tôi đi gán cho thái tử gia Bắc Kinh để trả nợ. Sau này gặp lại trên bàn tiệc, trúc mã bảo tôi tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, mong thái tử gia thông cảm.
Thái tử gia nghe xong chỉ cười khẩy: "Thông cảm? Tôi không lên tiếng, cô ấy cũng chẳng dám hé nửa lời."
Cả đám nhao nhao tán dương, khen thái tử gia dạy khéo.
Đúng lúc ấy, tôi đẩy cửa bước vào. Tôi ngồi xuống, anh lau bàn. Tôi liếm môi, anh dâng trà. Tôi nhíu mày, anh khoác áo.
...
Cả đám: "???" Đúng là chẳng cần lên tiếng!
Thái tử gia liếc sang trúc mã đang tái mặt: "Yếu thì thừa nhận đi, bày đặt!"
Mười năm viết truyện người lớn, tôi bỗng xuyên vào truyện cổ đại trong sáng.
Không sao, tôi sẽ dùng thực lực để đưa quyển truyện này lên web hồng.
Hoàng đế với Nhiếp chính vương đi săn chung? Play dã ngoại, viết ngay!
Đêm hôm Hoàng đế triệu Nhiếp chính vương vào cung? Hẹn hò cung đình, triển luôn!
"Hắn bóp cổ y, ấn mạnh xuống long ỷ."
"Những vết bầm tím hiện rõ trên làn da trắng bệch của Nhiếp chính vương, nhưng Hoàng đế trẻ tuổi vẫn chưa thỏa mãn."
Tôi đang viết hăng say, mặt mày nhăn nhó diễn tả cảm xúc, thì Nhiếp chính vương đạp cửa xông vào.
Điểm thi đại học ra lò!
Tôi được 697, còn oan gia Bùi Chiêu Dã được 713.
Trước khi nộp nguyện vọng, tôi hỏi dò: "Này, tớ đăng ký Thanh Hoa đấy, cậu định đi đâu?"
Cậu lười biếng quay sang, nở nụ cười ranh mãnh: "Cậu bảo ghét tớ cơ mà? Yên tâm, anh đây đi Bắc Đại."
Rồi đến ngày huấn luyện quân sự chung, tôi ngớ người khi thấy Bùi Chiêu Dã mặt lạnh tanh đứng giữa dàn tân sinh viên Thanh Hoa.
Còn tôi thì đang đứng giơ cao tấm biển... Khoa Văn Đại học Bắc Kinh.
Năm thứ ba được trùm phản diện bao nuôi, anh bỗng dưng rớt đài, suốt ngày nói bóng gió muốn “đi”.
Tôi giả vờ không hiểu.
Cứ mỗi ngày về nhà là diễn một màn sướt mướt: “Chồng ơi, hôm nay em đi xin việc ở quán trà sữa, đợi dài cổ mà không ai thèm ngó, đành phải mua một cốc rồi lủi thủi đi về.”
Anh nhắn tin ẩn ý muốn “đi”, tôi liền cắt ngang: "Chờ em về đã anh ơi. Mới có người cà khịa em, em lén giơ ngón giữa cái đã."
Nửa năm sau, phản diện vực dậy, leo lên lại đỉnh cao.
Khi được hỏi bí quyết, anh cười bảo: “Vợ tôi rất nhát, tôi lo nếu tôi đi rồi thì cô ấy sẽ bị bắt nạt.”
Bạn cùng phòng lừa tôi về quê, hóa ra là cưới ma cho anh trai của cô ta.
Tối hôm đó, hồn ma anh trai của cô ta bị Hắc Bạch Vô Thường đánh cho te tua, Thập Điện Diêm La còn dọa bới cả mồ mả tổ tiên nhà cô ta lên nữa.
Đám ma quỷ tức giận gào lên: "Nương nương của bọn ta mà chúng mày cũng dám mơ tưởng hả?!"
À mà tôi quên chưa giới thiệu, tân nương của Quỷ Vương chính là tôi đây.
Tôi đặt mua một mị ma đẹp trai lạnh lùng trên mạng. Nhưng anh cứ gừ khẽ, lại còn nhìn tôi chằm chằm, người thì nóng ran.
Tôi lo anh bị bệnh nên vội vàng nhắn cho bên chăm sóc khách hàng.
Shop nghe tôi kể xong thì im lặng một lúc, rồi hỏi lại: "Khách yêu ơi, có khi nào mị ma của bạn không bị bệnh, mà chỉ là đói, muốn hôn bạn, hoặc là muốn làm gì đó hư hỏng hơn không?"
Bước vào phòng sinh, tôi mới nhận ra bác sĩ đỡ đẻ là anh chồng cũ.
Tôi túm lấy tay y tá: "Chị ơi, làm ơn gây mê cho tôi!" Nhưng có vẻ mọi thứ đã quá muộn rồi.
Anh nhìn tôi, tay cầm dao mổ, ánh mắt lạnh lẽo: "Ly hôn chưa đầy một năm mà em đã sinh con rồi? Chồng mới của em giỏi thật đấy!"
Tôi định nhắm mắt giả vờ bất tỉnh, nhưng nhóc con trong bụng lại không chịu yên phận. Nó đạp tôi một cái, đau đến mức tôi buột miệng chửi thề: "M* kiếp, Lữ Tống, anh mau lôi con trai anh ra!"
Tôi nhầm Thái Tử Gia Bắc Kinh thành người yêu online của mình. Buổi gặp gỡ đầu tiên, tôi lao vào anh, hôn lấy hôn để, cắn nhẹ lên môi, miệng không ngừng gọi "cưng ơi", "chồng ơi".
Anh đón nhận tất cả. Tháng tháng, hai trăm ngàn tệ đều đặn chảy vào tài khoản, tặng cả một căn nhà.
Điểm rung động của anh tăng lên mỗi ngày, tôi lâng lâng hạnh phúc.
Rồi một ngày, người yêu thật sự xuất hiện.
Tôi còn chưa hết ngơ ngác, Thái Tử Gia đã ôm tôi vào lòng, đá bay người kia: "Đây là vợ tao. Còn dám gọi bậy, tao bẻ gãy chân mày."
Ta dính phải cổ độc, hễ mở mắt ra là si mê người đầu tiên đập vào mắt.
Thành thử, ta phải lấy dải lụa trắng bịt mắt lại, gọi cha vào, cẩn thận từng li từng tí mới dám lần tay gỡ lụa trắng ra.
Ấy thế mà đập vào mắt ta lại là bức họa Chiến Thần Vương gia, người ta đồn đã bỏ mình nơi sa trường mấy năm về trước.
Vương gia trong tranh tuấn tú, đôi mắt lại mang nét lạnh lẽo, sát phạt chốn biên cương.
Thế là như trúng bùa mê, ta điên cuồng xiêu lòng chàng. Vừa mừng thầm vì chàng đã khuất núi, lại vừa xót xa vì chàng chẳng còn.
Chuyện chưa yên, Chiến Thần Vương gia lại từ cõi chết trở về, sừng sững đứng trước cửa nhà ta.
"Nghe nói nàng yêu ta đến sống chết, thiếu ta không xong, nên ta mới đến xem thử."
Ta: …
Trò chơi nhìn hình đoán người, ảnh Thái Tử Bắc Kinh vừa hiện lên, tôi buột miệng: "Chồng."
Giọng Tô Du, đối thủ của tôi, sắc nhọn: "Dạng Dạng, vẫn cái trò cướp bồ người khác à? Tôi không sao, nhưng A Dã không dễ chiều đâu…"
Cư dân mạng cười cợt, bảo tôi hám fame, câu view bất chấp, rồi ngồi chờ tôi bị đuổi khỏi show.
Tôi nhìn khuôn mặt trên màn hình. Sao giống bạn trai online của tôi đến thế? Lòng bỗng ngổn ngang suy nghĩ.
Tổng giám đốc đặt cái thẻ đen tuyền, viền vàng chóe lên mặt bàn, cười nửa miệng nhìn cô: "Thẻ của tôi đó, trăm tệ đấy, tiêu pha cho dè sẻn vào."