Gương Vỡ Không Lành
Kỳ thi thử kết thúc, ông lão ăn mày ở cổng trường chỉ tay về phía tôi, nói: “0 điểm.”
Tôi phì cười: “Điểm của thủ khoa sẽ hiện là 0, cảm ơn lời chúc của ông.”
Ông lão ăn mày nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Thủ khoa là bạn thân cháu, còn cháu được 0 điểm.”
Tôi chỉ cười, học sinh đứng đầu toàn trường như tôi sao mà nhận 0 điểm được.
Tôi vừa định quay gót, ông ấy đã chỉ thẳng vào cái vòng trên cổ tay tôi: “Vòng tay đổi điểm đấy. Đợi đến lúc nó nộp giấy trắng, chẳng phải cháu sẽ bị 0 điểm à?”
Cả người tôi cứng đờ. Gần đây, bạn thân quả thật đã tặng tôi vòng đôi. Tôi vốn thấy nó vướng víu khi viết bài, nhưng bạn thân cứ một mực đòi đeo vào tay tôi. Tôi đã thử gỡ ra mấy lần nhưng vô ích.
Nghĩ lại thì dạo này điểm số của tôi quả thật đang trượt dốc, trong khi thành tích của bạn thân lại vọt lên hạng nhất ba lần liền…
“Vậy cháu phải làm gì bây giờ?”
“Chuyển nó cho người thân của cháu, người đó tự khắc sẽ gánh nghiệp thay.” Ông lão chỉ về phía chàng trai đang đến đón tôi: “Thằng bé đó?”
Tôi ngoảnh lại. Người đang đứng đợi tôi cách đó không xa là cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi…
Trong buổi đấu giá, cô trợ lý của chồng tôi vụng về nên làm vỡ vòng ngọc trị giá một triệu tệ. Anh ta chẳng nghĩ ngợi, vung tiền đền thay.
Cô ta lập tức lên Weibo ra vẻ:
“Sau cơn mưa trời lại sáng!”
“Cảm tạ sếp tổng hào phóng, em hứa sẽ nỗ lực hơn!”
Rồi cô ta tiện tay chia sẻ bài đăng đó cho tôi.
Tôi nhắn cho chồng: “Nghe nói có người làm vỡ vòng của tổng giám đốc Chu à? Thiệt hại bao nhiêu?”
“Không đáng kể, tiền lẻ thôi mà.”
“Một triệu mà là tiền lẻ? Em cho anh đúng một phút để chuyển ba mươi triệu vào tài khoản của em.”
Một lúc lâu sau anh ta mới trả lời: “Vợ yêu, đừng quậy nữa.”
Ngay sau đó, anh ta nhận được tấm ảnh tôi gửi. Trong ảnh, chiếc đồng hồ đắt giá nhất, trị giá ba mươi triệu của anh ta bị tôi đập cho nát.
Sống lại một đời, tôi quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ với Tô Cẩn Niên.
Anh ta được điều đến quân khu phía Nam, tôi đăng ký vào Đại học Tây Bắc.
Anh ta nộp đơn đăng ký kết hôn, tôi âm thầm lấy lại.
Anh ta mua nhà trong Nam, tôi chọn ở lại phương Bắc.
Sở dĩ như vậy là vì ở kiếp trước, người con gái anh ta yêu đã sống cô độc cả đời vì anh ta.
Anh ta thấy áy náy nên bí mật nhận nuôi một đứa con với cô ta.
Đến tuổi già, ngay cả con ruột của chúng tôi cũng cảm động trước thứ tình yêu đó và ngả hẳn về phía họ, coi họ như một gia đình.
Trước lúc tôi chết, chồng tôi đứng bên giường bệnh, thản nhiên thú nhận về đứa con riêng của anh ta và ánh trăng sáng.
“Nếu không phải vì em, Phương Tĩnh Nghi đã chẳng bị què chân. Chúng ta nợ cô ấy một đứa con. Em yên tâm, ngoài đứa trẻ này ra, anh chưa bao giờ đi quá giới hạn.”
Con trai tôi cũng bồi thêm: “Mẹ, vì mẹ mà bố và dì Phương đã lỡ dở cả đời, mẹ không thể rộng lòng tha thứ cho bố một lần sao?”
Họ đứng ở đầu giường, nhìn tôi như nhìn người ngoài.
Cơn phẫn uất bóp nghẹt tim khiến tôi không qua khỏi.
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã trở về ba mươi năm trước.
Tưởng Vệ Đông thời trai trẻ đang nhìn tôi: “Hứa Lệ Nhiên, dù em không có nhan sắc, không có học vấn, anh vẫn bằng lòng lấy em.”
Lần này, tôi dứt khoát gạt tay anh ta ra: “Tôi không bằng lòng.”
Sau khi Chu Tri Diệm và cô chiêu nhà họ Giang đính hôn, tôi – một diễn viên hạng ba hết thời – tung tin giật gân: “Tôi và anh ấy có con chung.”
Cuối cùng Chu Tri Diệm cũng chịu nghe máy.
“Tôi sắp chết rồi, anh nuôi con không?”
Trúc mã phá sản, đem tôi đi gán cho thái tử gia Bắc Kinh để trả nợ. Sau này gặp lại trên bàn tiệc, trúc mã bảo tôi tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, mong thái tử gia thông cảm.
Thái tử gia nghe xong chỉ cười khẩy: “Thông cảm? Tôi không lên tiếng, cô ấy cũng chẳng dám hé nửa lời.”
Cả đám nhao nhao tán dương, khen thái tử gia dạy khéo.
Đúng lúc ấy, tôi đẩy cửa bước vào. Tôi ngồi xuống, anh lau bàn. Tôi liếm môi, anh dâng trà. Tôi nhíu mày, anh khoác áo.
…
Cả đám: “???” Đúng là chẳng cần lên tiếng!
Thái tử gia liếc sang trúc mã đang tái mặt: “Yếu thì thừa nhận đi, bày đặt!”
Ngày Bùi Dung Thích đăng cơ, không ít người bị đuổi khỏi cung. Có cung nhân không an phận, có lão nô tuổi cao sức yếu. Ta nhìn viên thái giám, trong lòng dâng lên chút bực bội: “Công công, cả ta cũng phải rời đi sao?”
Thái giám ấy vốn là người quen cũ, nét mặt lộ vẻ khó xử: “Hoàng thượng đã chỉ đích danh Phùng cô cô.”
Ta gật đầu, lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Giữa làn tuyết mỏng, ta ngoảnh đầu nhìn cung tường cao ngất, chợt nhớ Dung Thích năm lên chín từng níu chặt vạt áo ta mà nói: “A tỷ, đừng bao giờ rời xa Dung Thích.”
Sau khi chiến tranh lạnh với Chu Kiêu, tôi định soạn tin nhắn làm lành thì bỗng dưng mấy dòng bình luận hiện lên:
“Lại nữa rồi, nam chính lại bị đám bạn xúi bậy đi chiến tranh lạnh với nữ chính, ngu dốt hết chỗ nói.”
“Nam chính rời khỏi ô bảo vệ của anh em, mới phát hiện bên ngoài chẳng hề mưa, cười xỉu.”
“Cứ tiếp tục như vậy đi, chia tay thật với nữ chính thì đám bạn kia lập tức tranh nhau xếp hàng được yêu thôi.”
“Nữ chính ơi, nhìn anh bạn thân ghét cô nhất của nam chính kìa, cô chỉ cần cười với anh ta thôi là anh ta sẵn sàng bán mạng vì cô đấy.”
Tôi giật mình, đọc bình luận mà nửa tin nửa ngờ, rồi đăng bài: “Chia tay vui vẻ.”
Ngay lập tức, bài đăng của tôi nổ like.
Lần thứ 52 chuẩn bị đăng ký kết hôn cùng Kỷ Hàn Sâm, Giang Chỉ lại bị cho leo cây.
Khi tìm được anh ta trên sân thượng, cảnh tượng đập vào mắt là tiếng cười nói huyên náo.
“Nhìn cô ngốc Giang Chỉ kìa, bị anh Sâm xỏ mũi mà vẫn cứ mê như điếu đổ!”
“Phải đấy, nếu không phải vì Thư Dao, anh Sâm thèm đếm xỉa đến cô ta à? Ai bảo cô ta cướp mất vị trí cô cả nhà họ Giang của Thư Dao, không trả thù cô ta thì trả thù ai!”
Hộp cháo trên tay Giang Chỉ bỗng chốc nặng trĩu, tim như bị ai bóp nghẹt, hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Bạn trai cô yêu thương ba năm trời, hóa ra chỉ xem cô là công cụ trả thù, giày xéo tình cảm của cô không thương tiếc.
Được, vậy cô sẽ tự tay chấm dứt trò trả thù này.
Một ngày trước hôn lễ, chồng sắp cưới của tôi vì bênh người yêu cũ mà đấm cho chồng cô ta một trận, lãnh ngay thương tích nhẹ cấp độ hai cho nạn nhân và một cặp vòng bạc lấp lánh cho mình.
“Đợi anh hai năm nhé em!” Hắn nỉ non.
“Tôi, Khương Tranh này, học thức đầy mình, nhan sắc rạng ngời, gia thế trong sạch, lẽ nào lại đi chờ một tên tội phạm?”
“Chờ anh vì anh nông nổi, vũ phu, đầu óc rỗng tuếch? Chờ anh vì anh làm tôi bẽ mặt ngay trước ngày trọng đại? Hay chờ anh vì anh vẫn còn vương vấn tình cũ, nặng tình sâu nghĩa với cô ta?”
Hôm sinh nhật của tôi, Lâm Yên gảy đàn tranh lấn át hết spotlight.
Bỗng dưng mấy dòng bình luận hiện lên trước mắt:
“Trời ơi, đúng là Quý Phi nương nương của chúng ta, đàn hay xỉu! NPC bị mê là phải, đến tôi đây còn đổ rạp!”
“Hahaha, chúc mừng nương nương chiếm sóng thành công!”
“Nữ phụ này đúng là bất tài, không phải con nhà giàu thì xách dép cho nương nương cũng không xứng!”
“Yeahhh, thu hút được nam chính rồi, nữ phụ chuẩn bị out game!”
Lúc này tôi mới biết, cô hầu Lâm Yên sau vụ tai nạn thì bị hồn Quý Phi nhập vào, sắp sửa cướp hết tất cả của tôi – con gái nhà giàu nhất thành phố.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, tôi cười khẩy, chỉ là vài trò mèo thôi mà.
Tôi bình tĩnh bảo quản lý khách sạn: “Cây đàn tranh này nhìn ngứa mắt quá, đập nó đi.”
Đời trước, Lục Dục xuống nông thôn tám năm trời mới về được. Anh ta vừa về đã than rằng thân thể héo hon vì cực khổ. Tôi xót ruột, thương cảm, thành ra luôn giữ lễ với anh ta.
Sau đó, mẹ chồng tôi lại rước về một “cháu gái họ xa”. Cô cháu gái này dắt díu theo hai đứa nhỏ.
Thấy hoàn cảnh tội nghiệp, tôi thi thoảng lại lôi đồ cũ với thức ăn mang cho.
Mỗi lần như thế, cô ta lại nhìn Lục Dục, mặt mũi tủi thân.
Lục Dục thấy vậy thì quay sang quát nạt tôi: “Cô mang đồ cũ đến sỉ nhục ai đấy hả?”
Rồi từ đó, cô “cháu gái họ” ăn diện còn đẹp hơn cả tôi, hai đứa nhỏ cũng lên mặt ta đây, thậm chí còn nhổ nước bọt vào mặt tôi.
Mãi sau tôi mới vỡ lẽ, cô cháu gái này chính là vợ Lục Dục cưới ở nông thôn.
Lần này mở mắt ra, tôi trở về đúng ngày Lục Dục sắp lên đường.
“Lệ Văn, lần này anh xuống nông thôn chưa biết khi nào mới về được, hay là chúng ta tạm hoãn đăng ký nhé?”
Tôi gật đầu: “Được.”
Chu Khởi Hoài và tôi đính ước từ thuở bé, nhưng anh ta chưa từng muốn cưới.
Anh ta từng buông lời cay đắng với bè bạn: “Đời nào tôi cưới một người câm?”
Ngay cả khi tôi gặp nạn, ngọn lửa bủa vây, anh ta vẫn dập cuộc gọi kêu cứu của tôi để chạy đến bên bạch nguyệt quang.
Thế nên tôi chọn giả chết, biến mất khỏi cuộc đời anh ta.
Khi gặp lại, tôi ngồi bên ghế phụ siêu xe của công tử nhà họ Kỳ, người nổi tiếng bất cần nhất thủ đô. Trong xe, tôi thốt ra một từ, rõ ràng rành mạch: “Thích”.
Chu Khởi Hoài, kẻ luôn xem thường tôi, bỗng đỏ mắt, mất hết bình tĩnh: “Em ở bên anh ta, chỉ để trêu tức anh thôi đúng không?”
Bàn tay người đàn ông bên cạnh khẽ lướt qua môi tôi, như một tuyên ngôn chủ quyền: “Đã đóng dấu rồi, còn gì chưa rõ?”
Tiếng chuông giao thừa vừa dứt, chồng tôi bỗng nói: “Cô ấy đợi chín năm rồi, năm thứ mười này, anh không thể phụ cô ấy…”
Tôi nuốt viên kẹo bơ: “Thang Ngọc, phải không?”
Anh ta im lặng. Nhưng tôi đã thấy chiếc nhẫn kim cương mà anh ta giấu kín.
Tôi gọi điện: “Đàn anh, em đồng ý tham gia thí nghiệm quay lại mười năm trước.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Thất bại, em sẽ chết.”
Nhưng nếu không tham gia, tôi cũng chẳng sống được lâu…
Tôi là tiểu công chúa Bắc Kinh, ba năm trời ròng rã, tôi nâng đỡ bạn trai thành Ảnh đế lừng lẫy.
Hôm đó, đứng trên bục nhận giải, người trao cúp chính là mối tình đầu của anh ta.
Tình đầu hỏi: “Giờ này, anh còn điều gì tiếc nuối chưa làm được không?”
Giữa ánh đèn sân khấu sáng rực, bao nhiêu con mắt đổ dồn, anh ta hai tay nâng chiếc cúp vừa nhận, mỉm cười nhìn tình đầu: “Điều anh hứa với em, giờ anh làm được rồi”.
Dưới khán đài, bao nhiêu ánh mắt lại quay sang tôi, xì xào bàn tán.
Cư dân mạng cũng sôi sục, bảo tôi nuôi ong tay áo, nâng đỡ ra một con sói bạc bẽo, vong ân.
Tôi chỉ cười nhạt, rút hết tài nguyên.
Lộ Hoài à, trên đời thiếu gì đàn ông, tôi cần gì phải treo mình trên cành cây cong queo này?
 
                                             
										













