All Mangas
Mười năm rồi, tôi lại trở về trường. Khai giảng chưa bao lâu, lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp, đã có mấy học trò đến than thở, quanh chỗ ngồi của tụi nó có mùi gì rất khó chịu, hôi hôi nồng nồng.
Tôi lơ đãng, phẩy tay: "Trời nóng như đổ lửa thế này, nhà vệ sinh lại ngay cạnh, thơm tho sao được. Chuyện bé tí teo mà cũng làm rùm beng lên được."
Nào ngờ đâu, cảnh sát lại tìm đến tận cửa. Một anh cảnh sát nhìn tôi, hỏi nghiêm nghị: "Thầy Trì, thầy có biết trong lớp học mình có giấu một xác chết không?"
Sau khi tỏ tình với Chu Diễn bị từ chối, anh nói với tôi rằng chúng tôi có thể làm bạn.
"Làm bạn thì hôn một cái được không?"
Chu Diễn nhìn tôi, yết hầu chuyển động: "Không phải là không thể."
Tôi gật đầu, rồi lại sững người, vô thức giơ tay nhéo má anh đang nghiêng sang, chỉ vào chiếc bàn bừa bộn: "Ý em là dọn sạch* bàn đi."
(*) Từ “hôn” và “dọn” có phát âm na ná nhau trong tiếng Trung.
Em gái vừa thi đại học xong, tôi định đưa nó đi du lịch thư giãn một chuyến. Ai ngờ đâu, bạn trai tôi lại không đồng ý. Anh ta bảo: "Đợi em gả cho anh, em sẽ là người nhà họ Vương, sao có thể tiêu tiền cho người ngoài?"
Không chỉ vậy, anh ta còn đẩy em gái mình đến trước mặt tôi và nói: "Hủy vé máy bay của em gái em đi. Em gái anh cũng vừa thi xong, em làm chị dâu, đưa nó đi mới phải."
Cô em gái cũng chen vào: "Đúng vậy chị dâu, chị phải biết vun vén cho gia đình chứ."
Nghe họ nói vậy, tôi nhìn ba tấm vé máy bay đã đặt, rồi lặng lẽ hủy bỏ một tấm. Bọn họ nói cũng có lý, tôi đâu phải kẻ ngốc, sao phải lo cho em gái nhà người ta?
Quỷ sai vô tình câu nhầm hồn ta và một nữ tử xa lạ.
Nghe tin ta là thiên kim tể tướng, nàng chẳng chút do dự chiếm lấy thân xác ta.
“Em cũng muốn trải nghiệm cuộc sống có nha hoàn đầy nhà!”
Bị ép buộc trú ngụ trong thân thể nàng, ngày ngày ta phải vùi đầu học tập, thi cử.
Nhưng nàng đâu hay, thời đại này mới là hạnh phúc nhất. Bởi lẽ, thế giới của ta là một xã hội ăn thịt người (*).
(*) Xã hội ăn thịt người: một xã hội đầy rẫy bất công và tàn bạo. Ở đó, con người bị bóc lột, chà đạp, đối xử tàn nhẫn như thể ăn thịt người.
Hình ảnh "xã hội ăn thịt người" được khắc họa rõ nét trong văn học, điển hình như tác phẩm "Nhật ký người điên" của Lỗ Tấn. Bằng việc sử dụng hình ảnh ẩn dụ đầy ám ảnh này, Lỗ Tấn đã phơi bày bộ mặt tàn khốc của xã hội phong kiến Trung Quốc đương thời, nơi con người bị áp bức, bóc lột đến tận cùng nhân tính.
Sau khi cãi nhau với bạn trai, anh mò ra nói chuyện với tôi.
"Cãi nhau thì cãi nhau, em giấu quần lót của anh trên tủ lạnh làm gì?"
Tôi diễn vẻ mặt ngây thơ: “Em... em có giấu đâu.”
Anh bật cười, vẻ mặt vừa buồn cười vừa tức giận: "Em nghĩ em mét năm tám không nhìn thấy thì anh mét tám lăm cũng không nhìn thấy chắc?"
Duyên nợ của tôi và Cố Bắc Thần, bắt đầu từ thuở bé thơ.
Bảy tuổi, tôi liều mình cứu anh ta khỏi bọn bắt cóc, đánh đổi bằng giọng nói ngọng nghịu suốt bao năm. Vậy mà anh ta, cùng đám bạn bè, nhẫn tâm cười cợt, dè bỉu tôi.
"Ai thèm lấy đứa nói lắp!"
"Hôn ước trẻ con, vứt!"
Tôi âm thầm rút lui khỏi thế giới của Cố Bắc Thần, chuyên tâm học hành, thi đỗ vào ngành y hàng không, trở thành bông hoa sáng nhất nơi ấy. Ấy vậy mà anh ta vẫn không buông tha, buông lời cay nghiệt: "Đứa nói lắp thì làm được trò trống gì?"
Cho đến một ngày, video quảng bá tôi quay cùng chàng phi công điển trai nhất hãng hàng không gây sốt khắp mạng xã hội. Trong video, tôi tự tin, rạng rỡ, giọng nói lưu loát. Bên cạnh tôi là anh, ánh mắt chan chứa yêu thương, trìu mến.
Tối hôm đó, tôi đăng ảnh chụp chung với anh, công khai: "Đã ở bên chàng trai mình thầm thương từ năm 17 tuổi".
Lần này, đến lượt Cố Bắc Thần như ngồi trên đống lửa: "Thẩm Thính Hạ, đừng quên chúng ta có hôn ước".
Đáp lại anh ta là giọng cười trầm ấm của người đàn ông bên cạnh tôi: "Hôn ước thì đã sao? Anh hối hận à? Gọi điện cho bạn gái tôi lúc nửa đêm, anh không sao chứ?"
Ba năm làm chim hoàng yến cho đại gia đất Bắc Kinh. Vị hôn thê của anh ta vừa về nước. Đám anti-fan của tôi như phát điên, hả hê gào rú: "Tuyệt! Cuối cùng cũng có người trị được cô ta rồi!"
Rồi một đoạn video của tôi và cô nàng vị hôn thê bị lộ. Trong video, tôi bị chị ép vào tường, khẽ nức nở. Giọng chị khàn đặc: "Lần này chị về, là vì em."
Hôm ly hôn Chu Cảnh Đường, tôi đang mang bầu được ba tháng. Anh ta một tay cầm tờ giấy ly hôn, tay kia thì ôm cô ánh trăng sáng của đời mình, cười khẩy: “Tống Khinh này, em tưởng bỏ em rồi tôi sống không nổi chắc? Tôi nói cho em biết, đừng hòng!”
Nhìn mặt cô ánh trăng sáng xanh xao, tôi nhẹ nhàng khuyên Chu Cảnh Đường: “Chu Cảnh Đường à, cả đời anh cái gì cũng dễ dàng có được nên chẳng biết quý trọng. Bây giờ vất vả lắm mới quay lại được với mối tình đầu, mong anh được toại nguyện.”
Từ mười sáu đến hai mươi tám tuổi, mười hai năm trời tôi nâng niu chiều chuộng anh ta, giờ thì mệt mỏi lắm rồi.
Bạch nguyệt quang của Lục Thời Ngạn sinh cho anh ta một đứa con trai rồi biến mất.
Để con có mẹ, anh ta tìm đến tôi. Bởi tôi có nét hao hao bạch nguyệt quang của anh ta.
Ba năm, tôi lặng lẽ làm cái bóng của hai bố con họ. Hiền lành, chu đáo, thấu hiểu, và luôn giữ được sự điềm tĩnh.
Rồi một hôm, tôi đi đón con anh ta tan học. Thằng bé nói với bạn: “Dì ấy là bảo mẫu của tớ. Mẹ tớ sắp về rồi.”
Nghe câu nói ấy, lòng tôi nhẹ bẫng. Về đi. Về để tôi cầm tiền rồi cuốn gói ra đi.
Tôi, một sinh viên nghèo, mang trong mình lòng biết ơn sâu nặng với gia đình Yến Hứa vì đã chắp cánh ước mơ đại học cho tôi. Vừa đặt chân vào trường, tôi vội vàng tìm Yến Hứa để nói lời cảm ơn, nào ngờ anh ta lại khinh thường hoàn cảnh của tôi.
Hôm ấy, anh ta hất mặt về phía chàng trai đứng cạnh, thản nhiên nói: "Nhầm người rồi, đây mới là Yến Hứa."
Ngây ngô tin là thật, tôi cứ ngỡ anh chàng ấy là Yến Hứa mà gửi lời cảm ơn chân thành.
Một tháng sau, Yến Hứa bất ngờ tìm đến, buông lời đề nghị: "Làm bạn gái anh, coi như là trả ơn đi."
Người đáp lại anh ta là anh bạn nọ: "Hoan Hoan trả ơn xong rồi."
"Bao giờ, sao tao không biết?"
"Vừa xong, kêu khàn cả giọng rồi, nghe hay chết đi được."
Tôi bắt quả tang em trai hẹn bạn học đánh nhau.
Tôi tạt vào hiện trường ẩu đả hòng dạy cho thằng nhóc ấy một trận.
Bạn học nó trông thấy tôi bèn cuống quýt đòi gọi cứu viện.
“Anh, bạn học em kêu chị của nó đến kìa, cái chị hít đất được một trăm cái liên tiếp ấy. Anh đến cứu em với!”
Cậu bỗng chuyển chủ đề: “Anh tao có hình xăm, ghê gớm lắm đấy nhé!”
Đầu dây bên kia: “Anh xăm tên của bạn gái cũ. Mày kêu anh qua để bạn học mày biết anh là gã si tình hay là đứa dại dột đây?”
Kết quả khi gặp mặt, chính tôi mới là đứa dại dột ấy.
Cứu viện mà cậu đây kêu đến lại là anh bạn trai cũ trùm trường của tôi.
Chợ Phan Gia Viên bày bán một chiếc gương đồng cổ, phụ nữ soi vào sẽ thấy mình đẹp hơn.
Tôi định mua nó, nhưng một cô gái trẻ đã nhanh tay hơn.
Cô ta cười nhạo tôi, rằng một bà già như tôi còn thích làm đẹp, chẳng sợ con cháu chê cười.
Tôi chỉ mỉm cười, lặng lẽ đưa cho bố cô gái một tấm danh thiếp.
Gia đình họ chắc chắn sẽ tìm đến tôi.
Chiếc gương ấy, nó là quỷ khí.
Bạn trai tôi làm vệ sĩ cho Thái tử gia Bắc Kinh. Ngoại hình sáng sủa, dáng chuẩn khỏi bàn, lại còn khoẻ. Tính ra chỉ có mỗi một tật xấu, ấy là hay “mượn tạm” đồ của Thái tử gia về nhà. Hôm thì đeo Rolex lấp lánh, hôm thì xỏ giày Balenciaga xịn xò, xe sang thì thay như thay áo.
Chưa hết, cao trào là trong buổi họp báo, anh còn định lên phát biểu thay cả Thái tử gia! Tôi vội vàng ngăn lại, anh bực bội cười khẩy: "Bạch Chi, em cận 2,5 độ nên không nhìn rõ người trên màn hình lớn à?"
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, nheo mắt nhìn. Đúng là mặt bạn trai tôi đang sáng trưng trên màn hình, phía dưới còn đề tên của Thái tử gia Bắc Kinh.
Độc đã ngấm vào tận xương tủy, vậy mà ngày ngày vẫn phải hầu Hoàng thượng tuyển tú. Ta nhìn những giai nhân da trắng nõn nà, chân dài eo thon, chỉ âm thầm dặn Ngự Thiện Phòng thêm món bổ thận cho Hoàng thượng.
Tôi lỡ sa chân vào ổ buôn người.
Tên cầm đầu nhấc cằm tôi lên, cười nói: "Muốn bị bán lên núi làm vợ lão già, hay là theo anh, tự chọn một đường?"
Tắm xong, tôi quấn khăn tắm, bước vào phòng bạn thân. Cả đống áo lót đủ kiểu bày la liệt trên giường.
"Cái nào hợp với váy đỏ mới mua hả mày?"
Nó im lặng hồi lâu. Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: "Đen đẹp hơn."